BẢN GIAO HƯỞNG PHÁP - Trang 57

Bằng một giọng chỉ thoáng nghe thấy được thoát ra như một tiếng rít từ

cặp môi mím chặt, Gabriel ném vào mặt cô một câu nói như ném xương
cho chó:

- TÔI đây cũng không ngủ, đúng không nào? Cô cứ làm như tôi ấy.
- Thế nhưng chúng ta đã có được một căn phòng! Chúng ta đã vô cùng

may mắn khi có được một căn phòng!

- Cô gọi cái đó là vô cùng may mắn à? Cái căn áp mái gớm ghiếc bốc

mùi rệp và mùi cống ấy à? Cô không nhận thấy là nó ở ngay trên khu bếp
sao? Tôi mà lại ở trong cái căn phòng đó? Cô thấy tôi có thể ở đó được
sao?

- Nhưng mà rốt cuộc, Gabriel, anh lại biến chuyện này thành vấn đề tự

ái cá nhân rồi.

- A! Để cho tôi yên nào, được không? Tôi vẫn nghĩ thế mà, có những

khía cạnh nho nhỏ, những... - ông lựa chọn từ, - những điều tế nhị mà cô
không cảm thấy được.

- Tôi cảm thấy là tôi đang ê cả mông đây, - Florence kêu lên, đột nhiên

quên bẵng đi mất năm năm vừa qua của đời mình, và bàn tay đầy nhẫn của
cô vỗ bành bạch xuống đùi với vẻ mạnh mẽ thô kệch. - Ôi giời ơi! Tôi đã
chán ngấy lên rồi!

Gabriel quay nhìn cô với gương mặt trắng bệch đi vì tức giận và đôi cánh

mũi phập phồng.

- Xéo đi! Này, xéo đi! Tôi vứt cô ra ngoài đấy!
Đúng lúc ấy, một luồng sáng đột ngột và chói mắt rọi xuống quảng

trường. Đó là một quả pháo sáng được phóng ra từ một chiếc máy bay. Câu
nói ngưng lại trên môi Gabriel. Quả pháo tắt lịm đi nhưng bầu trời dường
như dày đặc máy bay. Có thể nói chúng tà tà lượn đi lượn lại phía trên
quảng trường. Mọi người làu bàu:

- Thế còn máy bay ta, máy bay ta đâu rồi?
Phía bên trái Corte có một chiếc ô tô nhỏ khốn khổ chở trên nóc xe,

ngoài tấm đệm ra, một chiếc bàn phòng khách một chân, tròn, với những
đường viền trang trí nặng nề và thô thiển bằng đồng. Trong xe có một
người đàn ông đội mũ lưỡi trai và hai phụ nữ, một người ôm một đứa bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.