BẢN KHÁNG CÁO CUỐI CÙNG - Trang 112

CHƯƠNG

13

L

ester Robinson thở phì phò khi leo lên cầu thang bộ và mở cửa tầng

trên cùng. Suốt ba năm qua, mỗi lần ông đi khám thường niên, bác sĩ lại
bảo ông nên giảm cân đi. Ở tuổi bốn mươi lăm, ông có phần quá nặng nề.
Ông chải mái tóc vàng thưa thớt để che đi khoảng hói đang rộng dần và
dùng xịt tóc của vợ để giữ nếp. Ngoại hình đóng vai trò quan trọng trong sự
nghiệp của ông, và ông ăn mặc rất chỉn chu với áo sơ mi trắng và vest đen
mỗi ngày. Ông để kẹp cà vạt ở văn phòng dưới tầng, khi nào cần là sẵn tiện
luôn.

“Sarah? Có cà phê chưa?”
Vợ ông xuất hiện ở cửa bếp. Khá đối lập với Lester, bà gầy và di chuyển

nhanh nhẹn, nhẹ nhàng đến mức ngạc nhiên. Năng lượng và nghị lực của
bà là vốn quý thật sự với công việc của Lester. Bà giúp ông làm những việc
mà hầu hết cánh phụ nữ chán ốm, và Lester rất mừng vì mình đã nhìn xa
trông rộng mà kết hôn với bà. Bà lớn hơn ông mười tuổi, lúc đầu cả hai bên
gia đình đều phản đối, nhưng Lester biết mình đã quyết định đúng.

“Anh yêu, em vừa pha rồi.” Sarah Robinson lau tay vào cái khăn xanh kẻ

ca-rô và thở dài khi nhìn thấy gương mặt mướt mát mồ hôi của Lester. “Sao
anh không dùng thang máy hả Lester? Leo từng đó bậc cầu thang không tốt
cho anh đâu.”

“Em lo lắng nhiều quá rồi, Sarah. Anh cần tập thể dục và mỗi khi anh cố

gắng ra ngoài đi bộ như bác sĩ bảo, điện thoại lại kêu. Thế bố đâu?”

“Bố lái xe ra ngoài chút rồi, anh ạ. Cùng với bác Reese. Họ ra ngoài ăn

bánh dâu tây.”

“Họ ra ngoài ăn bánh à? Khi mà em làm bánh là ngon nhất thế giới sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.