BẢN KHÁNG CÁO CUỐI CÙNG - Trang 147

của anh là vì lo cho Toni. “Thoải mái đi, Harry. Tôi sẽ không bao giờ làm
Toni tổn thương. Cô ấy rất quan trọng với tôi.”

Harry cười tươi và vỗ mạnh vào lưng Michael khiến anh nhăn nhó. “Tôi

cũng muốn nghe thế. Chắc tôi có thể ngừng lo về Toni và tập trung xử lí vụ
Robinson rồi. Cậu muốn nghe tóm tắt không, Mike? Nó sẽ tạo ra một cuốn
sách hết ý cho coi!”

“Chắc rồi, Harry.”
“Ừ, nhưng đừng kể với Toni đấy nhé. Đây không phải chuyện cho cánh

phụ nữ nghe, nếu cậu hiểu ý tôi. Tôi đã ở trong ngành hai mươi năm, và
đây là vụ kinh khủng nhất tôi từng thấy.”

“Báo chí nói Robinson bị đâm.”
“Đúng thế, Mike. Giờ tôi sẽ nói cho anh nghe về tử thi trước. Gã thợ ảnh

nhìn thấy còn nôn ọe, mà mấy gã đó thấy đủ loại chuyện rồi đó nhé.”

“Tử thi?”
“Ừ, nhớ anh chàng họa sĩ ngã từ trên giàn giáo ở nút giao xa lộ không?”

Harry đợi tới khi Michael gật đầu. “Ờ, anh ta nằm trong quan tài, và hung
thủ đã băm vằm anh ta ra thành nhiều mảnh. Bác sĩ tâm thần học bên ngành
cảnh sát chúng tôi bảo đó là tác phẩm của một thằng điên. Cậu tưởng tượng
nổi không?”

Michael thấy buồn nôn. “Không hẳn.”
“Thi thoảng chúng tôi cũng gặp phải những tay ái tử thi, nhưng thường

thì những kẻ đó không gây ra tổn hại gì. Chỉ làm tình với xác chết rồi bỏ lại
đó thôi. Mà cậu biết ái tử thi là gì không thế, Mike?”

“Tự trải nghiệm thì tôi không có, chứ nghe thì tôi nghe rồi.”
Harry cười và lại vỗ lưng anh. Michael nghĩ chắc sáng mai trên người

mình sẽ có thêm vài vết bầm đây.

“Nói hay lắm, Mike. Mà các mảnh xác vung vãi khắp nơi. Chúng tôi mất

gần một tiếng mới tìm về đủ đấy.”

Michael nuốt nước bọt. “Tên đó có cắt xác Robinson không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.