BẢN KHÁNG CÁO CUỐI CÙNG - Trang 166

CHƯƠNG

19

M

ười giờ sáng và Toni đã đọc xong trang cuối cùng Mike viết. Nhân

vật chính, Bob, bị giam trong viện tâm thần. Mike quá là cừ khi khắc họa
cơn hoảng hốt tột độ của Bob khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh ta và
anh ta buộc phải bước vào một thế giới xa lạ thù địch. Toni xoa xoa cánh
tay và rùng mình. Cô nổi da gà thật rồi này. Giờ cô đang mừng vì mình
không có cơ hội đọc phần này hồi tối qua khi ngoài trời tối đen tối mịt.

Hễ bắt tay vào làm việc với máy tính là Mike viết rất hăng. Chỉ trong

năm ngày anh đã viết được những năm mươi ba trang, và cô chắc hôm nay
sẽ có thêm chừng mười trang nữa. Cô thích nghĩ đấy là do ảnh hưởng từ cô.
Chắc chắn việc anh mua máy tính là do cô thúc giục rồi. Nhưng máy tính
chỉ là công cụ giúp anh hoàn thành công việc hiệu quả hơn mà thôi. Nó có
thể chạy mọi chương trình phức tạp trên thế giới, nhưng phải có người ngồi
trước bàn phím để điều khiển hoạt động của nó. Mike vẫn viết được nếu
dùng cái máy đánh chữ trong nhà hoặc bằng bút bi hay thậm chí là bút lông
ngỗng. Nhưng nếu vậy anh sẽ mất thời gian hơn nhiều.

Cô đọc lại đoạn anh miêu tả bệnh viện tâm thần và gật đầu. Mike là một

người kể chuyện bẩm sinh. Mọi trang đều thu hút cô, khiến cô đọc ngấu
nghiến. Cô không thể đợi được đọc tiếp vào tối nay. Những hiểu biết của
anh về công việc trong viện tâm thần khiến cô đi từ ngạc nhiên này tới ngạc
nhiên khác. Lối tả sống động về sự chống cự của Bob để duy trì được đầu
óc tỉnh táo khi sống giữa những con người cho rằng anh bị điên thực sự quá
tuyệt. Anh là một nhà văn có tài. Sao anh không liên lạc với một nhà xuất
bản nhỉ? Tối qua khi cô hỏi, Mike bảo rằng nghĩ về chuyện đó lúc này còn
quá sớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.