Có lẽ đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Bàng nếm mùi thất bại
khi đang sờ mó gái trẻ, sau khi bị Mễ Tinh vỗ đầu che mặt mắng
cho một trận, ông ta thẹn quá hóa giận muốn đánh người: "Bớt giả
vờ đi nhé, không biết cô đã bị bao nhiêu thằng đàn ông sờ soạn nữa
kìa, còn tưởng mình là thánh nữ à?!"
Tiểu Hồ vội vàng tới ngăn ông ta lại: "Tổng giám đốc Bàng, có
gì thì từ từ nói, đừng ra tay với con gái mà."
"Nói hay nhỉ? Cậu không thấy cô ta đánh tôi à? Mấy người tới
nói chuyện hợp tác là thế này đấy hả?" Ông ta hất Tiểu Hồ ra, cầm
lấy áo khoác của mình đi ra ngoài, "Nếu các cô đã không có thành
ý thì khỏi phải lãng phí thời gian!"
Giám đốc Quách cũng cầm áo khoác của mình, giận đùng đùng
nhìn Mễ Tinh: "Ngày mai cô khỏi phải đi làm!" Cô ta vừa nói xong
thì cũng đi ra ngoài đuổi theo giám đốc Bàng.
Trong phòng chỉ còn lại Mễ Tinh và Tiểu Hồ, Tiểu Hồ nhìn Mễ
Tinh, thấy đôi mắt cô đã đỏ ửng cả rồi, cô ấy hỏi: "Cô không sao
chứ?"
Thấy Mễ Tinh không đáp, Tiểu Hồ lại khẽ cười như muốn làm
dịu đi bầu không khí: "Tổng giám đốc Bàng kia đúng là một lão
sắc quỷ nổi danh, không biết đã hại bao nhiêu chị em phụ nữ rồi,
hôm nay cô tát cho hắn như thế quả là hả giận!"