BẢN SONATA ĐÀO HÔN - Trang 123

ngoài, nhưng, nhưng mà tôi đâu có bạn trai, cũng chưa từng để
người khác chạm mình".


Đầu ngón tay Tiêu Cố xuyên vào trong mái tóc mềm mại của cô,

im lặng xoa xoa sau gáy.


Mễ Tinh tiếp tục nức nở nói tiếp: "Tôi, công việc của tôi lại mất

rồi."


Tiêu Cố ôm cô một lúc lâu, tiếng khóc của cô mới dần dần chấm

dứt. Thấy tâm trạng của người trong lòng đã bình tĩnh hơn nhiều,
Tiêu Cố mới buông cô ra, lấy khăn giấy đưa sang.


Mễ Tinh lau sạch nước mắt rồi lấy ra gương trang điểm trong túi

xách ra tự mình soi gương.


Tiêu Cố cười, hỏi cô: "Cô ăn cơm chưa?"

Mễ Tinh lắc đầu: "Vẫn chưa ăn no."

Tiêu Cố lại không nhịn được cười, anh xoay người đi về phía

phòng ăn: "Qua đây ăn chung đi."


Đây là lần dầu tiên chủ nhà mời cô ăn cơm, trước kia mỗi khi

đến giờ ăn, cho dù cô ở trong phòng cũng có thể ngửi được mùi
thơm của thức ăn anh nấu. Nhưng mà cho dù cô có ngồi trong
phòng khách ăn mì gói giả bộ đáng thương, anh ấy cũng không
buồn phản ứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.