BẢN SONATA ĐÀO HÔN - Trang 311

Cố Tín nói: "Chu Nghi Nhiên, một nghệ sĩ dương cầm, hai người

đã từng gặp nhau ở bữa tiệc sinh nhật của mẹ Hoắc Lệ đó."


Lông mày Tiêu Cố vẫn cau chặt, tâm trạng không lấy làm vui vẻ:

"Xin lỗi nhé, anh không nhớ Chu Nghi Nhiên nào cả, càng không
nhớ mẹ của Hoắc Lệ là ai."


Cố Tín cúi đầu cười khẽ: "Nhưng mà hình như cậu ta biết Mễ

Tinh thì phải, công chúa nhỏ mà anh nhặt về đó."


Mễ Tinh chạy một hơi ra khỏi cửa hàng thịt xiên cay, ngay cả

đèn đỏ ở đầu đường cũng không ngăn cô được. Ngay tại lúc cô
định vượt đèn đỏ băng qua, cánh tay bị người ta kéo lại.


"Nguy hiểm đấy." Chu Nghi Nhiên kéo cổ tay cô, nhíu mày.

Mễ Tinh vừa nhìn thấy mặt anh đã xấu hổ muốn chui luôn xuống

đất. Cô vội vàng hất tay của anh ra, chạy qua hướng khác. Chân
của Chu Nghi Nhiên khá dài nên chỉ cần hai ba bước đã đuổi kịp
được cô: "Mễ Tinh."


"Không phải em không phải em, anh nhận nhầm người rồi!" Mễ

Tinh đưa hai tay che mặt, thà chết cũng không muốn nhận mình
đúng là Mễ Tinh.


Chu Nghi Nhiên nhìn cô cười khẽ: "Sao em lại không nhận mình

là Mễ Tinh chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.