Về điều chủ yếu nhất đối với tôi, về tội lỗi của nàng, về sự phản bội thì
nàng dường như cho rằng không đáng để nhắc tới.
“Đấy, nhìn đi xem anh đã làm cái gì”, - nàng nói và nhìn ra cửa, nấc
lên. Trên khung cửa là bà chị đang đứng cùng với lũ con tôi.
Tôi nhìn lũ trẻ con, nhìn khuôn mặt dập nát của nàng, và lần đầu tiên
tôi quên đi bản thân mình, quên đi quyền lợi và lòng kiêu hãnh của mình,
lần đầu tiên tôi nhìn thấy nơi nàng một con người. Và tôi bỗng cảm thấy tất
cả những gì đã xúc phạm tôi, tất cả cơn ghen tuông của tôi thật nhỏ nhoi
làm sao, và cái điều tôi vừa làm mới ghê gớm làm sao, đến nỗi tôi muốn
quỳ xuống úp mặt vào tay nàng và nói: “Hãy tha thứ cho anh” - nhưng tôi
không dám.
Nàng im lặng, nhắm mắt lại, rõ ràng không đủ sức để nói tiếp nữa. Sau
đó, khuôn mặt méo mó của nàng run run và nhăn nhúm lại. Nàng yếu ớt
đụng vào tôi.
“Tại sao lại nên nông nỗi này? Tại sao?”
“Hãy tha thứ cho anh”, - tôi
“Tha thứ ư? Tất cả còn có nghĩa lý gì đâu! Chỉ miễn sao đừng chết!...”
- nàng hét lên, nhỏm người dậy, và đôi mắt sáng rực vì sốt cao của nàng
hướng về tôi. “Hừ, anh đã đạt được điều anh mong muốn rồi đấy! Tôi căm
thù anh! Ai! ôi!” - Nàng trong cơn mê sảng chắc hẳn đang sợ hãi điều gì và
kêu thét lên. - “Đây, giết đi, giết đi, tôi không sợ đâu... Nhưng phải giết tất
cả, tất cả, cả anh ta nữa. Anh ta đi mất rồi, đi mất rồi!”.
Cơn mê sảng kéo dài suốt thời gian còn lại. Nàng không còn nhận ra
một ai nữa. Đến trưa ngày hôm đó nàng qua đời. Trước đó, lúc tám giờ,
người ta đã giải tôi ra đồn cảnh sát và rồi sau đó đưa vào tù. Tôi ngồi trong
tù mười một tháng, chờ ra tòa. Thời gian đó tôi đã suy nghĩ về mình, về quá
khứ của mình và đã hiểu ra. Tôi bắt đầu hiểu ra vào ngày thứ ba sau khi
nàng chết. Hôm ấy, người ta đưa tôi đến đó...
Pozdnyshev muốn nói gì đó, nhưng không còn đủ sức để nén tiếng nức
nở nữa nên phải dừng lại. Thu hết sức mình, anh ta tiếp tục.
- Tôi chỉ bắt đầu hiểu ra khi nhìn thấy nàng trong quan tài... - Anh ta
nấc lên, nhưng lập tức vội tiếp tục. - Chỉ khi nhìn thấy khuôn mặt đã chết