BẢN SONATA KREUTZER - Trang 88

một kẻ chẳng ra gì, trong khi vợ của mình - một phụ nữ được trọng vọng,
một người mẹ khả kính của cả bầy trẻ! Thật là điều vô lý!” - Một mặt tôi tự
bảo mình như thế, nhưng mặt khác tôi lại nghi ngờ: “Làm sao không thể
không xảy chuyện được cơ chứ!”. Làm sao không thể không xảy ra cái điều
mà vì nó tôi mới cưới vợ, vì nó tôi mới sống với nàng, chỉ mình nó là cái tôi
cần nơi nàng và nó cũng là cái mà người khác cần, kể cả gã nhạc công đó.
Hắn là kẻ chưa vợ, no đủ, bóng bẩy, khỏe mạnh (tôi nhớ hắn hắn nhai rào
rạo miếng thịt băm viên và ngoạm đôi môi đỏ vào ly rượu vang một cách
tham lam như thế nào), hắn không những không phải là kẻ sống vô nguyên
tắc, mà còn biết rõ các nguyên tắc giúp người ta tận dụng các khoái lạc. Và
họ lại gắn với nhau bởi âm nhạc, cái thứ nghệ thuật khêu gợi tình cảm của
người ta ghê nhất. Cái gì có thể kìm hãm hắn lại được? Chẳng có gì cả. Mọi
thứ đều lôi kéo chào mời hắn. Nàng ư? Nhưng nàng là ai? Nàng trước đến
nay vẫn luôn bí ẩn. Tôi không hiểu nàng, tôi chỉ biết nàng như một con vật.
Mà con vật thì chẳng thể làm gì để chống cự điều đó, chẳng cần kìm hãm
nó.

Chỉ lúc này tôi mới nhớ đến khuôn mặt của họ vào buổi tối đó, sau bản

Sonata họ chơi một bản gì đó rất thiết tha, nồng nàn, tôi không nhớ là của
ai, trích từ một vở kịch tình cảm thô bỉ nào đó. “Sao mà mình lại có thể bỏ
đi vậy cơ chứ? - Tôi nói với mình khi nhớ đến khuôn mặt họ. - Chẳng lẽ
mình không hiểu là giữa họ đã xảy ra chuyện gì vào buổi tối hôm đó? Và
chẳng lẽ không nhìn thấy ngay trong buổi tối đó không chỉ đã không còn
một chướng ngại vật nào giữa họ nữa, mà hơn nữa, cả hai người, nhất là
nàng, đã cảm thấy sự hổ thẹn vì cái chuyện đã xảy ra với họ?”. Tôi nhớ
nàng vừa lau mồ hôi trên khuôn mặt ửng đỏ vừa mỉm cười yếu ớt một cách
đáng thương nhưng cũng đầy hạnh phúc như thế nào lúc tôi đến bên cây
đàn dương cầm. Ngay khi đó họ đã tránh ánh mắt của nhau, chỉ lúc ăn tối,
khi hắn rót nước cho nàng, họ mới ngước nhìn nhau và hơi mỉm cười. Tôi
kinh hoàng nhớ lại cái nhìn với nụ cười thoáng qua mà tôi bắt gặp lúc ấy.
“Thôi, hết tất cả rồi”, - trong tôi một giọng nói cất lên, nhưng lập tức giọng
nói khác lại phản đối. “Mi nghĩ ra cái của nợ gì đấy, chuyện đó không thể
nào có được”. Tôi cảm thấy sợ hãi vì phải nằm trong bóng tối. Tôi quẹt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.