BẢN SONATA KREUTZER - Trang 90

đừng nghĩ ngợi nữa”. Đến nửa đường xảy ra một chuyện bất ngờ làm tôi
càng xao nhãng chuyện kia hơn: cỗ xe ngựa bị gãy càng và phải dừng lại để
sửa chữa. Cái xe gãy có ý nghĩa rất quan trọng, nó khiến tôi về đến Moskva
không phải lúc năm giờ như tôi dự tính, mà là mười hai giờ và vào đến nhà
vào lúc một giờ đêm, bởi tôi không bắt k chuyến tàu tốc hành, mà phải đi
chuyến tàu hành khách. Chuyến đi trên xe ngựa, những việc chữa xe, trả
tiền, uống trà ở quán trọ, trò chuyện với người gác cổng - tất cả đều làm tôi
quên lãng được nhiều hơn. Đến lúc chập choạng tối thì mọi thứ đã xong
xuôi và tôi lại lên đường. Buổi tối càng dễ chịu hơn lúc ban ngày. Trăng
non vừa lên, trời hơi lành lạnh, đường đi vẫn rất tuyệt, những chú ngựa
hăng hái, người đánh xe vui tính, tôi sung sướng tận hưởng tất cả và hầu
như không còn nghĩ đến cái gì đang chờ đợi tôi, hay đúng hơn, tôi cố sức
tận hưởng vì biết rõ những gì đang chờ đợi mình và muốn chia tay với cuộc
sống tươi vui đó. Tuy nhiên, trạng thái bình an vui vẻ đã kết thúc cùng
chuyến đi ngựa. Tôi vừa lên tàu hỏa, lập tức bắt đầu trạng thái khác. Tám
tiếng đồng hồ trên toa tàu đối với tôi là một cái gì đó thật khủng khiếp tôi
suốt đời không thể nào quên được. Không biết có phải vì vừa ngồi lên tàu là
tôi đã hình dung ra rõ rệt mình về đến nơi như thế nào, hay là vì tàu hỏa nói
chung luôn có tác động kích thích người ta như thế, nhưng chỉ biết rằng từ
lúc lên tàu, tôi không thể khống chế được trí tưởng tượng của mình, và nó
không ngừng vẽ ra mồn một trước mắt tôi những bức tranh làm đốt cháy
cơn ghen của tôi, cảnh này tiếp cảnh kia, càng lúc càng đáng nghi ngờ hơn,
dồn tất cả đều về một chuyện, về việc đang xảy ra ở nơi đó, trong nhà tôi
khi không có mặt tôi, về việc nàng đã phản bội tôi như thế nào. Tôi phát sốt
lên với những nghi ngờ và giận dữ, và còn một cảm xúc kỳ lạ là sự hoan hỉ
vì bị hạ nhục, tôi chiêm ngưỡng những bức tranh mình tưởng tượng ra và
không thể nào dứt được khỏi chúng, không thể tránh nhìn chúng, không thể
xóa chúng đi, không thể không gợi chúng lên. Hơn thế nữa, càng nhìn ngắm
những bức tranh đó tôi càng tin chúng là sự thật. Sự rõ ràng của chúng
trong trí tôi chứng tỏ rằng điều tôi tưởng tượng là sự thật. Có con quỷ nào
đó chống lại ý chí tôi đã xúi giục tôi nghĩ ra những bức tranh kinh khủng
nhất. Tôi bỗng nhớ đến cuộc trò chuyện đã lâu giữa tôi và anh trai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.