BẢN SONATA KREUTZER - Trang 92

bác sĩ, mà cái tay bác sĩ đó có bộ ria giống hệt như Trukhachevsky. Hừ, sao
mà hắn dám láo xược... Cả hai đã đánh lừa tôi, nói rằng hắn sẽ rời Moskva.
Và lại bắt đầu về chuyện ấy. Mọi thứ tôi nghĩ đều quay về chuyện hắn với
nàng. Tôi đau đớn khốn khổ. Đau khổ nhất vì tôi còn hồ nghi, còn do dự,
không biết là nên thương cảm hay căm thù nàng. Tôi đau khổ đến mức
trong đầu đã nảy ra ý nghĩ, mà tôi lấy làm thích thú, là nhảy ra ngoài, nằm
xuống đường ray dưới toa tàu và kết liễu đời mình. Khi đó ít nhất là mình
sẽ không còn phải do dự, hồ nghi gì nữa. Chỉ một điều ngăn cản tôi làm
việc đó là nỗi xót thương bản thân mình, nó lập tức khiến cho tôi cảm thấy
căm thù nàng. Đối với Trukhachevsky, tôi có một cảm xúc kỳ lạ nào đó,
vừa căm ghét hắn, vừa ý thức được nỗi nhục của mình và thắng lợi của hắn.
Còn đối với nàng thì là cả một sự thù hận khủng khiếp. “Không thể tự kết
thúc đời mình mà để cho nàng còn sống; phải để nàng chịu đựng đau khổ
một ít chứ, để nàng hiểu tôi đã đau khổ thế nào”, - tôi nói với mình. Đến ga
nào tôi cũng ra ngoài để giải tỏa bớt căng thẳng. Ở một ga nọ, tôi thấy trong
quán ăn người ta đang uống rượu, và tôi cũng vào uống một ít vodka. Bên
cạnh tôi có một gã Do Thái cũng đang uống. Gã bắt chuyện và tôi, để
không phải ngồi đơn độc trên tàu, tôi đã theo về toa của gã, một toa tàu
hạng ba bẩn thỉu, hút thuốc hôi nồng nặc và phun đầy vỏ hạt hướng dương
xuống sàn. Ở đó, tôi ngồi xuống cạnh gã Do Thái, gã nói luyên thuyên và
kể chuyện tiếu lâm. Tôi nghe gã, nhưng không thể hiểu gã nói cái gì, bởi vì
lại tiếp tục nghĩ về chuyện của mình. Gã nhận ra điều đó và đề nghị tôi chú
ý nghe hắn. Đến lúc đó tôi đứng dậy và trở về toa cũ. “Cần phải suy xét
xem mình nghĩ có đúng không, và có căn cứ nào khiến mình phải khổ sở
như vậy không”. Tôi ngồi xuống, mong có thể bình tĩnh suy xét, nhưng lập
tức, thay vì suy xét bình tĩnh thì lại bắt đầu sự dằn vặt khổ sở lúc nãy, thay
cho những lập luận thì lại là những hình ảnh tưởng tượng hãi hùng. “Bao
nhiêu lần mình đã phải đau khổ thế này, - tôi nghĩ và nhớ đến những cơn
ghen tuông tương tự trước đó, - và sau đó thì lại chẳng có chuyện gì cả. Bây
giờ chắc cũng thế, biết đâu khi mình về lại thấy nàng đang nằm ngủ bình
yên, nàng thức dậy và mừng rỡ gặp lại mình, qua lời nói và ánh mắt mình
sẽ cảm thấy là chẳng có chuyện gì xảy ra, tất cả chỉ là sự tưởng tượng vớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.