BẢN SONATA KREUTZER - Trang 91

Trukhachevsky, và tôi vui mừng dày xéo con tim mình bằng việc nhớ lại
cuộc trò chuyện đó, gắn nó với mối quan hệ giờ đây giữa Trukhachevsky và
vợ tôi.

Chuyện đó cũng đã lâu rồi, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ. Tôi nhớ khi được

hỏi rằng có đi đến các nhà thổ không, anh trai của Trukhachevsky đã nói
rằng người đàn ông tử tế không việc gì phải đến cái nơi có thể dễ chuốc
bệnh vào thân, nơi bẩn thỉu và tệ mạt, trong khi luôn luôn dễ dàng tìm ra
được một người phụ nữ tử tế. Và hắn, em trai của anh ta đã tìm ra vợ tôi.
“Thực ra, cô ta cũng chẳng còn trẻ lắm, miệng lại mất một chiếc răng và đã
hơi đẫy đà, - tôi nghĩ thay cho hắn, - nhưng biết làm sao được, phải dùng
cái đã có sẵn thôi”. - “Hừ, hắn còn tỏ ra nhún mình khi nhận cô ta làm nhân
tình. - Tôi tự nhủ. - Vả lại với cô ta rất an toàn”. - “Không, không thể thế
được! Mình nghĩ cái gì vậy! - Tôi sợ hãi. - Không, không thể như thế được,
thậm chí chẳng có cơ sở nào để ưởng tượng ra những chuyện như thế. Cô
ấy chẳng đã nói rằng chỉ nghĩ mình ghen với hắn là đã cảm thấy bị hạ nhục
đó sao? Đúng, nhưng đó là cô ta nói dối, nói dối tuốt!” - Tôi kêu lên, - và lại
tiếp tục như thế... Trong toa của tôi hành khách chỉ có hai người, cả hai đều
nói ít, và họ đã xuống một ga trước đó, còn lại chỉ một mình tôi. Tôi như
con thú dữ lồng lộn trong chuồng, lúc nhảy chồm lên, chạy đến bên cửa sổ,
lúc thì lảo đảo đi dọc toa, cố gắng thúc đuổi toa tàu; nhưng toa tàu với
những dãy ghế và hai hàng cửa kính vẫn cứ rung đều đều như toa tàu này
bây giờ...

Pozdnyshev bật dậy, bước đi vài bước rồi lại ngồi xuống.
- Ôi, tôi sợ, tôi rất sợ những toa tàu hỏa, nỗi khiếp đảm luôn chế ngự

tôi. Vâng, thật kinh khủng! - Anh ta tiếp tục. - Tôi tự nhủ: “Mình sẽ nghĩ về
chuyện khác. Nào, chẳng hạn như nghĩ về lão chủ quán trọ tôi ngồi uống trà
hồi chiều”. Thế là trước mắt tôi hiện lên hình ảnh người gác cổng với chòm
râu dài và đứa cháu nội của ông ta - một thằng bé trạc tuổi thằng Vasya của
tôi. Thằng Vasya của tôi! Nó sẽ nhìn thấy gã nhạc công đó hôn mẹ nó.
Chuyện gì sẽ xảy ra với tâm hồn đáng thương của nó? Nhưng nàng đâu có
cần gì, nàng đang yêu... Và lại quay về chuyện ấy. Không, không,... Nào, ta
hãy nghĩ về vụ thanh tra bệnh viện vậy. Hôm qua bệnh nhân than phiền về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.