BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 145

“Lần trước em đã không thể giúp nó. Có lẽ bây giờ thì em giúp

được.”

“Và chuyện đó sẽ chứng minh được gì chứ?”

Tôi thở dài. “Em nghĩ nó sẽ chứng minh lập luận của anh đấy,

Lawrence ạ, rằng em không giỏi xin ý kiến.”

“Em biết anh không có ý đó mà.”

“Vâng. Và điều đó đưa chúng ta trở lại lập luận đầu tiên của em.”

“Là lập luận gì?”

“Rằng em đôi khi rất khó chịu.”

Lawrence bật cười, nhưng tôi nghĩ anh đang gượng ép.

Tôi đặt điện thoại xuống và nhìn một lúc lâu vào tấm ván lót sàn dài

màu trắng mượt của sàn nhà bếp. Sau đó tôi đi lên lầu để ngủ trên sàn
phòng ngủ của con trai. Tôi muốn ở cạnh con. Tôi thừa nhận rằng
Lawrence có lý: tôi không biết Ong Nhỏ có thể làm gì trong đêm tối.

Ngồi tựa lưng vào dàn tản nhiệt trong phòng ngủ của Charlie, hai đầu

gối nhô lên dưới lớp chăn, tôi cố gắng nhớ lại mình đã thấy gì ở
Lawrence. Tôi nốc cạn cốc G&T và nhăn mặt trước vị chanh thế phẩm.
Đó là một rắc rối nho nhỏ: thiếu chanh thật. Nó gần như là một sự an
ủi. Tôi xuất thân từ gia đình mà các rắc rối luôn nhỏ bé và có thể giải
quyết được.

Gia đình tôi không có truyền thống ngoại tình. Mẹ và bố tôi rất yêu

nhau, nếu không thì hẳn họ đã thuê những diễn viên tài tình để đóng vai
đôi uyên ương âu yếm trong nhà chúng tôi, suốt hai mươi lăm năm, rồi
sau đó trả tiền trước cho những diễn viên ấy để họ có thể bị gọi đến bất
cứ lúc nào nếu một đứa con của khách hàng họ dọa sẽ từ trường đại học
về thăm nhà vào cuối tuần, hoặc một buổi dùng cơm trưa Chủ nhật với
bố mẹ và bạn trai. Trong gia đình tôi, chúng tôi đi nghỉ ở Devon và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.