BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 178

À thì, như Bộ Nội vụ chẳng hạn. Dù sao họ cũng là những người ở

tiền tuyến.

Ôi, thật là thông minh, Sarah ạ, thật đấy. Vì người dân thật sự tin

vào Bộ Nội vụ, phải không nhỉ? Thế em gọi bài báo khen ngợi tử tế của
em là gì?

Ý anh là tựa đề bài báo của em ư? Xem nào, thì là Cuộc chiến vì

nước Anh, được không?

Tôi biết mà. Andrew phá ra cười. Chúng tôi cãi nhau tóe lửa. Tôi bảo

với anh cuối cùng tôi cũng làm được một điều gì đó mang tính xây
dựng bằng quyển tạp chí của mình. Anh bảo tôi cuối cùng cũng thoát
khỏi đối tượng độc giả quen thuộc của tạp chí. Nói cách khác là, tôi
không chỉ già đi, mà mọi việc tôi đã làm trong một thập kỉ qua đều quá
tầm thường. Thật đau như dao cắt. Tôi vẫn còn nổi đóa khi đặt chân
đến trụ sở Bộ Nội vụ. Em vẫn luôn giữ tính cách dân Surrey, phải
không nào?
Đó là đòn chí mạng của Andrew. Chính xác thì em đòi hỏi
Bộ Nội vụ làm gì cho đất nước thối tha này hở Sarah? Bắn nát lũ choai
choai vô lại bằng máy bay khạc lửa à?
Andrew có biệt tài chọc ngoáy
vào vết cắt mà anh tạo ra. Đó không phải là cuộc cãi vã đầu tiên của
chúng tôi từ khi Charlie chào đời, và anh luôn làm thế vào lúc cuối –
lôi xuất thân của tôi ra để nói, và nó khiến tôi nổi nóng vì đó là điều
duy nhất tôi không thể chịu đựng nổi.

Tôi đứng tại tiền sảnh khi những công chức phục trang lỗi mốt lướt

qua xung quanh. Tôi chớp mắt, nhìn xuống giày, và nảy ra suy nghĩ lý
trí đầu tiên trong ngày. Tôi nhận ra hôm nay mình bước vào cuộc đời
không phải để chứng tỏ điều gì với đội ngũ biên tập viên của mình.
Những biên tập viên cấp cao quay lại với công việc đưa tin không hẳn
vì vài đồng nhuận bút quèn. Tôi nhận ra mình đến đấy hoàn toàn chỉ để
chứng tỏ với Andrew.

Và khi Lawrence Osborn đi xuống và tự giới thiệu vào đúng mười

giờ - cao ráo, tươi cười, không đẹp trai một cách lộ liễu – tôi hiểu rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.