BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 181

“Anh nghĩ thế à?”

Lawrence mỉm cười. Anh có mái tóc xoăn màu đen, khá bóng bẩy

nhưng cắt ngắn một cách khó hiểu ở sau gáy và đoạn tóc mai. Bộ vest
của anh cũng thế - là hiệu tốt, tôi nghĩ là Kenzo – rất vừa vặn với anh,
nhưng cách anh mặc nó trông cứ ngượng nghịu thế nào. Anh giữ cánh
tay cách xa người một đoạn – tựa như bộ vest là tấm da của một loài
vật thanh lịch nào đấy, mới bị giết và chưa được xử lý đến nơi đến chốn
nên máu tươi của nó khiến da anh sởn gai ốc.

“Họ không thích tôi nói chuyện với khách,” Lawrence nói. “Tôi nghĩ

mình chưa đủ chuẩn để làm phát ngôn viên của Bộ Nội vụ.”

Tôi ngạc nhiên khi thấy mình bật cười. Chúng tôi đi tiếp dọc theo

hành lang. Ở đâu đó giữa Cục Dữ liệu tội phạm và Phòng Pháp y, tâm
trạng đã biến đổi. Người ta chạy ngang qua chúng tôi về cuối hành
lang. Một đám người vây quanh màn hình ti vi. Tôi nhận thấy cách
Lawrence đặt bàn tay che chở lên thắt lưng tôi khi anh hướng tôi đi qua
cảnh hỗn loạn đột ngột. Có gì đó không ổn. Tôi nhận ra mình đang đi
chậm lại để cảm nhận sức ép của bàn tay anh trên lưng mình.

Dòng chữ TIN NÓNG hiện lên trên màn hình ti vi. BỘ TRƯỞNG

NỘI VỤ TỪ CHỨC. Ti vi phát cảnh một người đàn ông trông có vẻ
mệt mỏi dắt theo con chó dẫn đường leo lên băng sau của nỗi khổ hạnh
mà vào lúc đó trông vẫn còn giống một chiếc xe bộ trưởng.

Lawrence rướn đầu về phía những người đang nhìn chằm chằm vào

màn hình. Anh ghé tai tôi thì thầm. “Nhìn lũ khốn này mà xem. Ông ta
đang đau khổ như thế mà bọn họ đã kịp vui mừng về tương lai sự
nghiệp của họ rồi.”

“Còn anh thì sao? Anh không bận tâm ư?”

Lawrence nhoẻn miệng cười. “Ôi, đó là tin xấu cho tôi,” anh thì

thầm. “Với thành tích chói lọi của mình, tôi sẽ là ứng viên tiếp theo trở
thành con chó dẫn đường của ông ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.