BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 183

“Đừng hỏi tôi. Anh có quen ông ấy không?”

Lawrence lắc đầu. “Tôi đã đến những căn phòng ông ta từng đến, chỉ

thế thôi. Ông ta là một thằng ngốc, thật sự là vậy, chỉ có điều cô không
thể nói thế vì ông ta bị mù. Tôi nghĩ nhờ đó mà ông ta mới tiến xa đến
vậy. Ông ta thường hơi chồm người về trước, tay nắm sợi dây cương
cột chó dẫn đường. Ông ta thường chồm người như thế này này, và tay
ông ta run run. Tôi nghĩ ông ta chỉ đóng kịch. Ông ta không hề run tay
khi đọc chữ nổi Braille.”

“Nghe như anh cũng sẽ không nhớ ông ta nhiều lắm nhỉ.”

Lawrence nhún vai. “Tôi đã khá ngưỡng mộ ông ta. Ông ta có điểm

yếu và đã chuyển nó thành thế mạnh. Một hình mẫu cho những kẻ là đồ
bỏ đi như tôi.”

“Ôi,” tôi nói. “Anh lại tự ti rồi.”

“Thì sao?”

“Thì không có tác dụng chứ sao. Nghiên cứu đã chứng minh rồi.

Trong các cuộc khảo sát, phụ nữ chỉ giả vờ thích thế thôi.”

“Có thể tôi chỉ đang giả vờ tự ti. Có thể tôi là người giỏi giang. Có

thể việc trở thành một tay cán bộ báo chí mồm mép ở Bộ Nội vụ là
đỉnh cao Everest của tôi.”

Anh nói ra những câu này mà không biến đổi sắc mặt. Anh nhìn

chăm chú vào mắt tôi. Tôi chẳng biết phải nhìn đi đâu.

“Chúng ta quay lại bài báo của tôi nào,” tôi nói.

“Phải rồi, quay lại đi,” Lawrence hưởng ứng. “Vì nếu không thì

chuyện này đang đi theo một hướng khác, phải không nào?”

Tôi cảm thấy adrenalin nhói lên trong ngực. Chuyện đang xảy ra vào

lúc ấy, có vẻ như nó đã trượt thật khẽ ra khỏi ranh giới nào đấy. Nó đã
trở thành một chuyện được thừa nhận, dù ở một hình thức tương đối
còn kiểm soát được vì hai chúng tôi vẫn còn có thể lùi lại. Nó ở đây,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.