BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 185

Ngoài phòng làm việc của Lawrence, vẫn còn tiếng cười nói la hét.

Tôi nghe tiếng giấy vo viên. Tiếng chân lê trên thảm. Một viên giấy
phang vào giỏ đựng rác bằng kim loại.

“Họ đang chơi bóng đá hành lang đấy,” Lawrence nói. “Họ quả là

đang ăn mừng.”

“Anh nghĩ họ cài bẫy ông ta à?”

Anh thở dài. “Tôi sẽ không bao giờ biết được họ đã làm gì với ông

ta, Sarah ạ. Tôi đâu có được đào tạo bài bản cho việc đó. Công việc của
tôi chỉ là viết thư tạm biệt gửi đến ông ta. Cô sẽ viết gì?”

“Rất khó nếu anh không quen biết ông ta. Tôi nghĩ anh chỉ cần bám

vào đại ý thôi.”

Lawrence rên rỉ. “Nhưng khoản này thì tôi dở tệ. Tôi thuộc tuýp

người phải biết mình đang nói gì. Tôi không thể chỉ viết một bài diễn
văn suông.”

Tôi nhìn quanh phòng làm việc của anh.

“Tôi cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự đây,” tôi nói. “Và dù anh

có thích hay không thì hình như anh cũng đã trở thành người trả lời
phỏng vấn cho tôi rồi.”

“Thì sao?”

“Thì, anh đang làm khó tôi đấy.”

“Như thế nào?”

“Ừm, anh chẳng trang trí gì cho căn phòng này cả, đúng không?

Chẳng có cúp đánh golf, chẳng có ảnh gia đình, chẳng có gì cho tôi
manh mối nhỏ nhất để hình dung anh là ai.”

Lawrence ngước lên nhìn tôi. “Vậy tôi đoán là cô chỉ cần bám vào

đại ý thôi,” anh nói.

Tôi mỉm cười, đáp. “Hay lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.