BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 193

những lời kêu ca phàn nàn và bình luận chính trị của Andrew. Như nốt
trầm của kèn túi, ta không nhận ra nó được chơi cho đến khi nó ngừng
hẳn, và rồi sự im lặng trỗi lên thành một vật có thể sờ mó được: một sự
im lặng tuyệt đối.

Tôi nhớ mình vừa rải kẹo chocolate Smarties màu vàng lên lớp phủ

trang trí vừa nghe chương trình Quyển sách trong tuần trên Radio 4, và
bỗng dưng cảm thấy lòng dạ rối bời đến nỗi òa khóc. Tôi nhìn chiếc
bánh của mình: ba lớp chuối, với những vụn chuối khô và lớp phủ
chuối. Lúc này vẫn còn hai năm nữa mới đến mùa hè Batman của
Charlie. Vào năm hai tuổi, thứ Charlie yêu thích nhất trần đời là chuối.
Tôi nhớ mình nhìn chiếc bánh đó và nghĩ: Mình thích được làm mẹ của
Charlie. Giờ đây cho dù chuyện gì xảy ra chăng nữa, đó là điều duy
nhất khiến mình thấy tự hào.

Tôi dán mắt vào chiếc bánh nằm trên vỉ hong bánh đặt trên mặt bàn.

Điện thoại reo.

Lawrence hỏi, “Anh đến được không?”

“Cái gì, bây giờ á? Đến nhà em à?”

“Em nói Andrew không có ở nhà.”

Tôi run rẩy. “Ôi Chúa ơi. Ý em là… anh còn không biết em sống ở

đâu.”

“Vậy thì, em sống ở đâu?”

“Em ở Kingston.”

“Bốn mươi phút nữa anh đến.”

“Không, Lawrence… không.”

“Nhưng tại sao chứ? Sẽ không ai biết được đâu, Sarah à.”

“Em biết nhưng… đợi đã, làm ơn, để em suy nghĩ đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.