BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 196

“Còn tôi thì không thể nuôi con trai mình với một người mẹ dâm

đãng.”

Tôi siết chặt điện thoại, cảm thấy cơn giận dữ trỗi lên trong người.

Andrew thậm chí chẳng lên giọng. Một người mẹ dâm đãng. Lạnh lùng,
kĩ thuật, như thể anh cũng đã cân nhắc đến những từ con đàn bà hư
hỏng
, bị cắm sừngkẻ ích kỉ trước khi lựa chọn chính xác danh từ
thích hợp nhất. Tôi cố gắng kiểm soát giọng nói của mình nhưng nghe
được sự run rẩy trong đó.

“Làm ơn đi, Andrew. Chúng ta đang nói đến anh, em và Charlie đấy.

Em quan tâm đến cả hai người rất nhiều, anh không hình dung được
đâu. Chuyện em làm với Lawrence… em thành thật xin lỗi.”

“Tại sao cô làm thế?”

“Nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ là vì sex thôi.” Lời nói dối buột khỏi

miệng tôi dễ dàng đến nỗi tôi nhận ra tại sao nó lại thường được người
ta viện đến như một cái cớ.

Chỉ vì sex thôi à? Bây giờ nó đã trở thành thông lệ rồi, phải không?

Sex đã trở thành từ cô có thể đặt ngay phía trước. Còn chuyện gì khác
cô muốn nói nhẹ đi vào lúc này không, Sarah? Chỉ thiếu chung thủy?
Chỉ phản bội? Chỉ làm tan nát trái tim tôi?”

“Thôi đi, làm ơn, thôi đi! Em có thể làm gì? Em có thể làm gì để sửa

chữa sai lầm?”

Andrew nói anh không biết. Andrew khóc trong điện thoại. Đây là

hai điều anh chưa bao giờ làm. Không biết, và khóc. Nghe Andrew
khóc trên đường dây điện thoại đứt quãng, tôi cũng khóc theo. Khi cả
hai đã nín, chỉ có im lặng. Và sự im lặng này mang một ý nghĩa mới:
rằng cuối cùng, vẫn còn lại điều gì đó khiến chúng tôi khóc. Sự nhận
thức này treo lơ lửng trên đường dây điện thoại. Ngập ngừng, như một
cuộc đời chờ được viết ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.