BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 199

Batman vùng vằng khỏi tay tôi. Đôi môi nó giật giật, khuôn mặt đỏ

phừng phừng, và nó khóc ré lên, phó thác bản thân cho nỗi buồn theo
cách chỉ có trẻ sơ sinh và siêu anh hùng mới làm được – cách biết rằng
nỗi khổ sở là vô đáy và không thể nào nguôi – cách thành thật ấy. Ong
Nhỏ xoa đầu Batman, và nó dụi khuôn mặt đeo mặt nạ vào chân cô bé.
Tôi nhìn chiếc áo choàng dơi nhỏ bé của nó rung lên khi nó nức nở.

“Ôi, Chúa ơi, Ong,” tôi nói. “Cô xin lỗi, lúc này cô thật là tệ hại.”

Ong Nhỏ mỉm cười. “Không sao đâu, cô Sarah, không sao đâu.”

Vòi nước trong nhà bếp nhỏ giọt. Để có việc mà làm, tôi đứng dậy,

đi đến khóa vòi, nhưng nước vẫn nhỏ giọt xuống. Tôi không hiểu tại
sao điều đó lại khiến tôi bực tức đến thế.

“Ôi, Ong ơi,” tôi nói. “Chúng ta phải siết lại, cả hai chúng ta. Chúng

ta không thể để mình trở thành những kẻ may nhờ rủi chịu.”

Sau đó, có tiếng gõ cửa. Tôi xốc lại bản thân rồi đi băng qua ngôi

nhà. Tôi mở cửa và gặp Lawrence, ăn mặc chỉnh tề, túi du lịch đeo trên
vai. Tôi thấy sự thở phào nhẹ nhõm, nụ cười ngượng ngùng trên mặt
anh khi gặp tôi.

“Anh không biết mình có đến đúng địa chỉ không nữa,” anh nói.

“Em không chắc là anh đã đến đúng.”

Nụ cười của anh vụt tắt. “Anh tưởng em sẽ vui.”

“Em chỉ mới chôn cất chồng mình. Chúng ta không thể làm thế này.

Còn vợ anh thì sao?”

Lawrence nhún vai. “Anh bảo Linda anh đi học một khóa quản lý,”

anh nói. “Ở Birmingham. Ba ngày. Kĩ năng lãnh đạo.”

“Anh nghĩ chị ấy tin anh ư?”

“Anh chỉ nghĩ: có thể em cần được an ủi.”

“Cám ơn anh,” tôi đáp. “Em đã có rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.