BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 205

em lựa chọn như thế không? Em đã chặt chính ngón tay của mình. Anh
có nghĩ em sẽ không chặt ngón tay của anh không?”

Im lặng. Lawrence đứng dậy. Ghế của anh cào lên sàn nhà. “Anh xin

lỗi,” anh nói. “Lẽ ra anh không nên đến.”

“Đúng. Có lẽ. Anh không nên đến.”

Tôi ngồi bên bàn ăn, lắng nghe tiếng Lawrence gỡ áo khoác của anh

khỏi cây móc áo trong lối đi và nhấc chiếc túi du lịch lên. Lúc nghe
tiếng cửa mở, tôi đứng dậy. Khi tôi đi đến cửa, Lawrence đã đi được
nửa đường.

“Lawrence?”

Anh quay lại.

“Anh định đi đâu? Anh không thể về nhà được.”

“Ồ, quả thật anh không nghĩ đến chuyện đó.”

“Đáng lẽ anh phải ở Birmingham.”

Anh nhún vai. “Anh sẽ tìm khách sạn. Sẽ ổn thôi. Anh sẽ đọc một

quyển sách về kĩ năng lãnh đạo. Có thể thực sự học được gì đó.”

“Ôi, Lawrence, lại đây nào.”

Tôi dang tay ra trước mặt anh. Tôi dụi mặt vào cổ anh và ôm anh

trong lúc anh đứng bất động. Tôi hít mùi cơ thể anh, và nhớ đến tất cả
những buổi chiều ở khách sạn, ngây ngất đê mê bên nhau.

“Anh đúng là đồ bỏ đi,” tôi nói.

“Anh chỉ cảm thấy thật ngốc nghếch. Anh đã tính toán mọi thứ. Anh

xin nghỉ phép, anh bịa chuyện với Linda. Anh thậm chí còn mua quà
cho lũ trẻ, phòng khi quên mua trên đường về. Anh đã tính toán đâu ra
đấy. Anh tưởng anh sẽ đem lại sự bất ngờ dễ chịu cho em, vậy mà… ái
chà. Ít ra đó cũng là một ngạc nhiên, phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.