BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 206

Tôi gõ lên mặt anh. “Em xin lỗi, em xin lỗi đã vặc lại anh. Cám ơn

anh đã đến thăm em. Xin đừng đi tìm phòng khách sạn rồi ngồi đấy
một mình, em không chịu nổi. Xin hãy ở lại.”

“Cái gì? Bây giờ ư?”

“Vâng. Làm ơn mà.”

“Anh không biết làm thế có đúng không, Sarah ạ. Có lẽ anh cần lùi

lại một bước và suy nghĩ xem chúng ta có ý nghĩa gì với nhau. Điều em
vừa nói, về việc chặt tay anh…”

“Anh có thôi không nào, đúng là hoạt ngôn quá thể.

Thôi đi, nếu không em đổi ý đấy.”

Lawrence gượng cười. Tôi đan tay sau gáy anh.

“Điều em chưa nói là nếu em phải chặt tay anh thì sẽ đau hơn em tự

chặt tay mình rất nhiều.”

Anh nhìn tôi một lúc lâu rồi nói, “Ôi, Sarah.” Chúng tôi đi lên lầu và

chỉ đến khi đã bắt đầu, tôi mới nhận ra chúng tôi đang làm tình trên
chiếc giường tôi từng nằm chung với Andrew. Tôi tập trung vào
Lawrence, úp mặt vào lớp lông ngực mềm mại của anh, cởi áo quần
cho anh, và rồi một chuyện xảy ra – khóa áo ngực của tôi bị gãy, khóa
thắt lưng của Lawrence bị kẹt một giây – tôi không nhớ nhưng dù sao
nó cũng làm chúng tôi khựng lại, và tôi nhận ra rằng Lawrence đang
nằm ở phần giường của Andrew, rằng làn da anh đang nằm đè lên nơi
làn da Andrew từng đè lên, rằng đường lõm sống lưng Lawrence, mượt
mà và nóng rẫy mồ hôi, đang cong oằn ngạo nghễ trước chỗ lõm mà
Andrew đã tạo ra trên tấm đệm. Tôi lưỡng lự - tôi bất động. Lawrence
cảm thấy điều đó, tôi cho là thế, và anh vẫn giữ nhịp. Anh lăn lên người
tôi. Tôi cảm thấy thật biết ơn anh, vì đã đưa chúng tôi vượt qua giây
phút đó không đắn đo suy nghĩ. Tôi để bản thân mình tan chảy vào làn
da trơn mượt của anh, chuyển động tinh tế của anh, sự nhẹ nhàng của
anh. Lawrence rất cao nhưng anh rất nhẹ. Không hề có sự đè nén đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.