BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 207

bầm tím ở xương chậu tôi, cơn nghẹt thở từ phổi tôi, những phút giây
làm tình nặng nề khủng khiếp với Andrew khiến tôi rên lên vừa trút bỏ
gánh nặng vừa sung sướng. Đó là điều tôi thích khi làm tình với
Lawrence – sự nhẹ nhàng đắm say, ngây ngất của nó. Nhưng đêm nay
có gì đó không ổn. Có thể là do sự hiện diện của Andrew, quá mạnh mẽ
trong căn phòng. Sách báo của anh vẫn còn ở khắp nơi – nhét đầy trên
kệ sách, nằm tứ tung ở góc phòng – và khi tôi nghĩ đến Andrew, tôi
nghĩ đến Ong Nhỏ. Lawrence đang làm tình với tôi và một phần trong
tôi nghĩ, Ôi! Trong khi phần kia lại nghĩ, Sáng mai mình phải gọi điện
cho Cục Nhập cảnh và Biên phòng để bắt tay vào việc truy lục giấy tờ
cho con bé, rồi mình sẽ phải tìm luật sư cho nó, và bắt đầu tiến trình
xin phúc thẩm, và, và…

Tôi nhận ra mình không thể trao trọn bản thân cho Lawrence –

không phải theo cách không chút do dự, phó mặc tất cả như tôi đã từng
làm. Đột nhiên Lawrence trở nên nhẹ bẫng. Ngón tay anh hầu như
không chạm lên da thịt tôi, tựa như chúng không phải đang tiếp xúc với
cơ thể tôi mà chỉ đang lần tìm những đường ranh giới trong đám bụi
mờ vô hình mà châu Phi đã choàng lên người tôi. Và khi trọng lượng
cơ thể anh đè lên người tôi, có cảm tưởng như tôi đang được làm tình
với một đám mây mùa hạ, hoặc một cánh bướm mùa đông – hay một
sinh vật nào đấy thiếu khả năng bẻ cong trọng lực quanh nó để trở
thành tâm điểm của khoảnh khắc đó.

“Có chuyện gì vậy, Sarah?”

Tôi nhận ra mình đang nằm cứng đờ như khúc gỗ. “Ôi, Chúa ơi, em

xin lỗi.”

Lawrence dừng lại, lăn người sang bên để nằm ngửa.

Tôi nắm dương vật anh, nhưng nhận ra nó đã mềm trở lại. “Làm ơn,”

anh nói. “Đừng.”

Tôi buông ra và nắm tay anh, nhưng anh rút tay lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.