BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 209

“Như những cô gái tóc vàng hoe chân dài mà người ta nhắc tới trong

âm nhạc và điện ảnh, tìm kiếm một người đàn ông lắm tiền để kết bạn
và có thể còn làm chuyện khác nữa ư?”

“Thôi được. Anh mừng là em không thuộc dạng người đó. Nhưng

anh không muốn để mất em vào tay một con bé tị nạn thực sự chẳng có
hi vọng gì được ở lại đây.”

“Ôi, Lawrence. Anh sẽ không mất em. Nhưng anh sẽ có thể phải chia

sẻ em với con bé trong một thời gian.” Lawrence bật cười.

“Sao hả?” Tôi hỏi.

“Chà, đúng là chuyện thường gặp, phải không? Những kẻ nhập cư

này, chúng đến đây, chúng cướp phụ nữ của chúng ta…”

Lawrence mỉm cười nhưng ánh mắt anh hiện vẻ thận trọng, một sự

mờ ảo khiến tôi tự hỏi anh thấy câu nói đùa của mình buồn cười đến
mức nào. Thật kì lạ khi cảm thấy bất an thế này về anh. Quả thật anh
chưa bao giờ làm ra vẻ phức tạp. Nhưng rồi, tôi nhận ra, tôi chưa bao
giờ khơi gợi chuyện gì phức tạp ở anh cho đến lúc này. Có lẽ là do tôi
mà thôi. Tôi thả lỏng, và mỉm cười với anh. Tôi hôn lên trán anh.

“Cám ơn anh. Cám ơn anh vì đã không làm cho sự việc trở nên khó

khăn hơn.”

Lawrence nhìn tôi không chớp mắt, khuôn mặt anh xương xương,

buồn bã trong ánh sáng cam của ngọn đèn đường chiếu vào qua lớp
màn lụa vàng. Cảm giác bồn chồn khiến tôi ngạc nhiên, và tôi nhận ra
lông trên cánh tay mình dựng đứng.

“Sarah,” anh nói, “anh thật tình nghĩ em không biết chuyện này khó

khăn đến thế nào đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.