BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 222

kể về cháu tôi đã tưởng tượng, tôi không biết nữa… nhưng đó là một
người không giống như cháu.”

“Cháu đã ở đất nước chú được hai năm. Cháu đã học ngôn ngữ của

chú, học quy tắc của chú. Giờ đây cháu giống chú hơn là giống cháu.”

Lawrence lại phì cười. “Thật tình tôi thấy cháu chả có điểm nào

giống tôi cả.”

Rồi chú lại ngồi xuống bên bàn ăn, chống tay lên cằm. “Tôi là đồ

thối tha,” chú ta thán. “Tôi là kẻ bỏ đi, vậy mà cháu còn đẩy tôi vào
bước đường cùng.”

Chú ngước lên nhìn tôi. “Cháu sẽ không nói với cô Linda chứ?”

Đôi mắt chú mệt lả. Tôi thở dài, ngồi xuống đối diện chú.

“Chúng ta nên làm bạn, chú Lawrence ạ.”

“Làm như thế nào?”

“Chú và cháu, chúng ta không khác nhau như chú nghĩ đâu.”

Lawrence bật cười. “Tôi vừa mới thừa nhận với cháu rằng tôi sẽ bán

đứng cháu nếu có thể. Cháu là cô bé tị nạn nhỏ bé dũng cảm, còn tôi là
thằng tồi ích kỉ. Tôi nghĩ vị trí của chúng ta ở đây được phác họa khá rõ
rồi, nhỉ?”

Tôi lắc đầu. “Cháu cũng ích kỉ lắm, chú ạ.”

“Làm gì có.”

“Bây giờ thì chú nghĩ cháu là cô bé dễ thương đáng yêu đúng không?

Trong đầu chú, chú vẫn không nghĩ cháu thực sự tồn tại. Chú không
ngờ rằng cháu có thể thông minh, như một người da trắng. Rằng cháu
có thể ích kỉ, như một người da trắng.”

Tôi nhận ra mình quá giận đến nỗi đang hét lên.

Lawrence chỉ bật cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.