BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 228

phải cứu mình thôi. Thế là cháu đi đến tủ lạnh để lấy đồ ăn, vì cháu rất
đói. Sau đó cháu quay trở lại cuối khu vườn để nấp, và mãi đến hôm
đám tang cháu mới đi ra.”

Tay tôi run lẩy bẩy. Lawrence hít một hơi sâu. Tay chú cũng đang

run.

“Ôi, Chúa ơi, chuyện này nghiêm trọng lắm,” chú nói. “Chuyện này

rất, rất nghiêm trọng.”

“Giờ thì chú đã hiểu chưa? Chú đã hiểu tại sao cháu lại muốn giúp

cô Sarah đến thế chưa? Chú đã hiểu tại sao cháu muốn giúp Charlie
chưa? Cháu đã lựa chọn sai lầm, chú Lawrence ạ. Cháu đã để chú
Andrew chết. Giờ cháu phải làm mọi điều có thể để sửa chữa sai lầm.”

Lawrence đang đi đi lại lại trong nhà bếp. Chú mặc áo choàng ngủ,

ngón tay chú vặn vẹo lớp áo. Chú dừng lại và nhìn tôi.

“Sarah có biết gì về chuyện này không?” Tôi lắc đầu.

“Cháu sợ không dám nói với cô ấy. Cháu nghĩ nếu cháu kể thì cô ấy

sẽ bắt cháu đi khỏi đây, và khi đó cháu sẽ không thể giúp cô ấy được
nữa, và rồi sẽ không còn cách nào để cháu chuộc lại lỗi lầm. Và nếu
cháu không thể chuộc lỗi, thì cháu không biết sẽ làm gì nữa. Cháu
không thể lại bỏ trốn. Chẳng còn nơi nào để đi nữa cả. Cháu đã nhận ra
con người thật của mình và cháu không thích con người đó. Cháu cũng
giống chú Andrew. Cháu cũng giống chú. Cháu đã cố gắng cứu bản
thân mình. Xin chú làm ơn cho cháu biết, cháu có thể đến đâu để tị nạn
điều đó?” Lawrence nhìn tôi trân trối.

“Việc cháu đã làm là tội ác,” chú nói. “Giờ tôi không còn lựa chọn

nữa. Tôi phải đi báo cảnh sát.”

Tôi bật khóc. “Xin chú, đừng đi báo cảnh sát. Họ sẽ bắt cháu đi.

Cháu chỉ muốn giúp cô Sarah thôi. Chú không muốn giúp cô Sarah
sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.