BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 229

“Tôi yêu Sarah, vì vậy đừng lên mặt dạy đời tôi về việc giúp cô ấy.

Cháu có thực sự nghĩ rằng việc cháu đến đây là có ích không?”

Lúc này tôi đã khóc nức nở. “Làm ơn đi,” tôi nói. “Làm ơn đi chú.”

Nước mắt chảy dài xuống mặt tôi. Lawrence nện tay xuống bàn.

“Mẹ kiếp!”

“Cháu xin lỗi, chú Lawrence, cháu xin lỗi.” Lawrence đập tay lên

trán.

“Ôi, con nhỏ khốn kiếp,” chú nói. “Tôi không thể đi báo cảnh sát

được. Tôi không thể để Sarah biết được chuyện này. Cô ấy đã đủ điên
đầu về toàn bộ chuyện này rồi. Nếu cô ấy biết cháu có mặt khi Andrew
chết, cô ấy sẽ không để yên đâu. Và khi đó chuyện của tôi và cô ấy sẽ
kết thúc, đương nhiên là như thế. Tôi không thể đi báo cảnh sát mà
không để Linda phát hiện ra. Chuyện này sẽ xuất hiện khắp nơi trên
báo chí. Nhưng tôi thậm chí còn không muốn nghĩ làm sao tôi có thể ở
bên cạnh Sarah khi tôi biết chuyện này còn cô ấy thì không. Và còn
cảnh sát nữa chứ! Mẹ kiếp! Nếu tôi không báo cảnh sát thì tôi cũng có
tội như cháu. Nhỡ chuyện này lộ ra và họ nhận ra tôi đã biết hết thì
sao? Tôi là người đã ngủ với vợ của người chết, khốn nạn thật. Tôi có
động cơ. Tôi có thể vào tù. Nếu tôi không nhấc điện thoại lên gọi cảnh
sát, ngay lúc này, thì tôi có thể vào tù vì cháu đấy, Ong Nhỏ ạ. Cháu
hiểu chuyện đó không? Tôi có thể vào tù vì cháu trong khi tôi còn
không biết tên thật của cháu.”

Tôi úp hai bàn tay mình lên tay Lawrence và ngước lên nhìn chú. Tôi

không thể thấy được chú, chỉ là một hình ảnh nhạt nhòa ngược sáng,
nhòe nước mắt.

“Làm ơn đi chú. Cháu phải ở lại đây. Cháu phải bù đắp cho những gì

cháu đã gây ra. Làm ơn đi, chú Lawrence. Cháu sẽ không nói gì về chú
và cô Sarah, và chú cũng không được nói gì về cháu. Cháu xin chú cứu
cháu. Cháu xin chú cứu mạng cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.