BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 230

Lawrence cố tìm cách rút tay ra nhưng tôi quyết nắm chặt. Tôi dụi

trán lên cánh tay chú.

“Làm ơn đi,” tôi nói. “Chúng ta có thể làm bạn. Chúng ta có thể cứu

nhau.”

“Ôi, Chúa ơi,” chú khẽ nói, “ước gì cháu đừng kể những chuyện này

cho tôi nghe.”

“Chú bắt cháu kể cho chú mà, chú Lawrence. Cháu xin lỗi. Cháu biết

cháu đang đòi hỏi chuyện gì ở chú. Cháu biết chú sẽ tổn thương khi
phải giấu sự thật trước cô Sarah. Với cháu, như thế cũng chẳng khác
nào chặt ngón tay của chú vậy.”

Lawrence kéo bàn tay ra khỏi tay tôi. Sau đó chú rút hẳn tay về. Tôi

ngồi ở bàn, nhắm mắt lại và cảm thấy da trán nơi mới tựa vào cánh tay
chú ấy ngứa ngáy. Tôi im lặng trong nhà bếp, và chờ đợi. Tôi không
biết tôi chờ đợi bao lâu. Tôi chờ đến khi nước mắt cạn khô và nỗi sợ
trong tôi tan biến, chỉ còn lại sự yên lặng, nỗi khốn khổ ứ đọng khiến
đầu và nhãn cầu tôi nhức nhối. Khi đó, trong đầu tôi chẳng còn suy
nghĩ nào nữa. Tôi chỉ chờ đợi mà thôi.

Và rồi tôi cảm thấy bàn tay Lawrence đặt trên má tôi. Chú dùng hai

tay nâng niu khuôn mặt tôi. Tôi không biết mình nên đẩy tay chú ra hay
đặt tay mình lên đó. Chúng tôi để yên như thế một lúc và hai tay
Lawrence run rẩy trên má tôi. Chú nâng mặt tôi lên, khiến tôi phải nhìn
vào mắt chú.

“Tôi ước gì có thể làm cháu biến mất,” chú nói. “Nhưng tôi chẳng là

gì cả. Tôi chỉ là một công chức quèn. Tôi sẽ không báo cảnh sát về
cháu. Với điều kiện cháu phải giữ im lặng. Nhưng nếu cháu kể cho ai,
bất kì ai, về Sarah và tôi, hoặc nếu cháu kể cho ai, bất kì ai, về chuyện
xảy ra với Andrew, tôi sẽ đưa cháu lên máy bay về Nigeria, tôi thề
đấy.”

Tôi thở một hơi dài và sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.