BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 233

8

T

ôi nhớ chính xác ngày nước Anh trở thành tôi, khi những đường nét

của nó uốn lượn thành những đường cong trên cơ thể tôi, khi sự chao
nghiêng của nó trở thành của tôi. Khi còn là một bé gái, đạp xe tung
tăng qua những con ngõ Surrey, đầm vải phấp phới theo vòng xe qua
những cánh đồng oi ả ửng hồng sắc anh túc, thả phanh xuống một cái
dốc bất chợt vào một khu rừng mát lạnh có dòng suối chảy róc rách
dưới chiếc cầu bằng gạch và đá. Bị dừng đột ngột, phanh xe rít lên ken
két vì tay giữ chặt một lúc không thả. Vứt xe đạp lên thảm hoa mùi
hăng nồng và bạc hà dại, trượt xuống bờ dốc thẳng vào dòng nước lạnh
trong vắt, đôi sandal đá tung một hòn bùn nâu từ lòng sông, đàn cá tuế
lao vụt vào khoảng nước tối dưới cầu. Áp mặt xuống nước, thời gian
như ngừng trôi, nuốt sự choáng ngợp mát lạnh vào người. Rồi sau đó,
nhìn lên và trông thấy một con cáo. Nó đang sưởi nắng ở bờ bên kia,
nhìn tôi qua một tấm màn lúa mạch mượt mà. Tôi nhìn lại nó, đôi mắt
màu hổ phách của nó xoáy vào mắt tôi. Khoảnh khắc ấy, miền đồng
quê ấy: tôi nhận ra nó đã trở thành tôi. Tôi tìm đến một vạt cỏ dại và
hoa ngô mềm mại cạnh cánh đồng lúa mạch, rồi nằm xuống, kề mặt
thật gần những chùm rễ cỏ nồng mùi đất ẩm, lắng nghe tiếng vo ve của
ong bướm mùa hè.

Tôi khóc, nhưng không biết vì sao.

Buổi sáng sau khi Lawrence ở lại qua đêm, tôi đưa Charlie đến nhà

trẻ rồi về nhà để xem có thể giúp gì cho Ong Nhỏ. Tôi tìm thấy cô bé
trên lầu, đang xem ti vi không mở tiếng. Trông cô bé buồn hiu hắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.