BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 234

“Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.

Ong Nhỏ nhún vai.

“Mọi chuyện giữa cháu và chú Lawrence đều ổn cả chứ?”

Cô bé nhìn đi chỗ khác.

“Vậy thì là gì nào?” Chẳng có gì.

“Có lẽ cháu nhớ nhà rồi. Cô biết cháu sẽ cảm thấy thế. Cháu có nhớ

quê hương mình không?”

Cô bé quay sang nhìn tôi, đôi mắt vô cùng nghiêm trang.

“Cô Sarah,” cô bé nói, “cháu không nghĩ rằng mình đã rời khỏi quê

hương. Cháu nghĩ nó đã đi cùng cháu.”

Cô bé quay nhìn lại ti vi. Như thế cũng không sao, tôi nghĩ. Còn

nhiều thời gian để nói chuyện với nó.

Tôi dọn dẹp nhà bếp trong lúc Lawrence đi tắm. Tôi pha cho mình

một tách cà phê và nhận ra, lần đầu tiên kể từ lúc Andrew chết, rằng tôi
chỉ lấy duy nhất một chiếc tách từ tủ ly thay vì hai tách như vẫn làm
theo quán tính. Tôi khuấy sữa, chiếc thìa kêu lanh canh khi chạm vào
thành sứ, và tôi nhận ra mình đang mất dần thói quen làm vợ của
Andrew. Kì lạ thật, tôi thầm nghĩ. Tôi mỉm cười, nhận ra mình cảm
thấy đủ mạnh mẽ để có mặt tại tòa soạn.

Vào giờ tôi thường đi làm, tàu luôn chật cứng những bộ đồ kẻ sọc và

túi đựng laptop, nhưng lúc này đã là mười giờ ba mươi phút sáng, tàu
gần như vắng tanh. Chàng trai đối diện tôi dán mắt lên trần toa tàu. Cậu
mặc một chiếc áo thun của đội tuyển Anh và quần jeans xanh lấm lem
bụi thạch cao. Mặt trong cánh tay có xăm dòng chữ viết theo phong
cách gothic: ĐÂY LÀ THỜI ĐẠI CHO ANH HÙNG. Tôi chăm chú
nhìn hình xăm – dán mắt vào sự cố định và ngữ pháp ngô nghê của nó.
Khi tôi nhìn lên, cậu ta đang nhìn lại tôi, đôi mắt màu hổ phách bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.