BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 255

Nhưng tôi nhìn quanh nơi đó và nhận ra còn có những gia đình khác

cũng giống như thế. Đa số đều da trắng, nhưng cũng có vài người da
đen, và số người da màu cũng nhiều tương đương số người da đen. Tôi
mỉm cười khi thấy điều này. Tôi tự nhủ, Ong Nhỏ, ở nơi này không có
họ. Những con người hạnh phúc này, những người lai vừa là thế này
vừa là thế khác, những người ấy chính là mày. Sẽ không có ai nhớ mày
và không có ai đi tìm mày. Vậy điều gì ngăn mày mở lòng ra để bước
vào đất nước hỗn hợp này và trở thành một phần của nó? Tôi tự nhủ,
Ong Nhỏ, có lẽ đó chính là điều mày nên làm.

Charlie đang níu tay tôi. Nó muốn xây thành phố Gotham ngay, vì

thế chúng tôi cùng nhau đi đến bìa khu rừng đỗ quyên. Có rất nhiều
cành cây nhẵn nhụi nhạt màu rơi xuống đó. Chúng tôi làm việc mất một
lúc lâu. Chúng tôi xây tháp, xây cầu, rồi lại xây đường sá, đường ray xe
lửa và trường học. Sau đó chúng tôi xây một bệnh viện cho những siêu
anh hùng bị thương và một bệnh viện cho những con thú bị thương, vì
Charlie nói thành phố của nó cần những thứ này. Charlie tập trung rất
cao độ. Tôi hỏi nó, “Em có muốn cởi bộ đồ Batman ra không?” Nhưng
nó lắc đầu.

“Chị lo cho em lắm. Em sẽ kiệt sức dưới cái nóng thế này. Thôi nào,

em mặc bộ đồ đấy không thấy nóng hay sao?”

“Có, nhưng nếu em không mặc đồ này thì em không là Batman.”

“Em có cần lúc nào cũng làm Batman không?”

Charlie gật đầu. “Có, vì nếu em không luôn luôn thì là Batman thì bố

em sẽ chết.”

Charlie nhìn xuống đất. Nó cầm một cành cây trong tay, siết chặt đến

nỗi tôi thấy được những đốt xương trắng nhỏ lộ lên dưới ngón tay nó.

“Charlie này. Em nghĩ bố em chết vì em không phải là Batman ư?”

Charlie nhìn lên. Qua hai hố mắt đen của chiếc mặt nạ dơi, tôi thấy

thằng bé đang rơi nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.