BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 26

Bên ngoài, không khí trong lành mang mùi hương cỏ ướt. Nó thổi

vào mặt tôi. Mùi hương khiến tôi bấn loạn. Trong hai năm tôi đã chỉ
ngửi thấy mùi nước tẩy, mùi sơn móng tay của mình, và mùi thuốc lá
của những người bị giam khác. Không có gì tự nhiên. Không có gì như
thế này. Tôi cảm thấy nếu mình tiến lên một bước, mặt đất sẽ dựng lên
và khước từ tôi. Ở tôi chẳng có gì tự nhiên cả. Tôi đứng đó trong đôi
bốt nặng trịch, với bộ ngực bị bó chặt, không phải đàn bà cũng chẳng ra
con gái, một sinh vật đã quên mất ngôn ngữ của mình và học ngôn ngữ
của bạn, một sinh vật với quá khứ đã tan thành tro bụi.

“Cô em đợi cái quái dì lữa hả?”

“Em sợ, Yevette ạ.”

Yevette lắc đầu và mỉm cười.

“Có nẽ em sợ nà đúng, Ong Nhỏ à, vì em nà đứa thông minh. Có nẽ

chị nà quá ngu lên chẳng sợ rì. Nhưng chị đã bị nhốt ở chốn đấy mười
tám tháng giồi, và lếu em nghĩ chị đủ ngốc để đợi một giây chỉ vì em
giun và sợ vãi ra, thì em lên nghĩ nại.”

Tôi quay lại để nhìn mặt cô, tay vẫn nắm chặt khung cửa.

“Em không nhúc nhích được,” tôi nói.

Đúng lúc đó Yevette đẩy ngực tôi thật mạnh khiến tôi văng ra phía

sau. Và mọi chuyện là như thế, lần đầu tiên tôi chạm đất Anh như một
người tự do không phải bằng gót giày bốt của mình mà bằng mông
quần.

“WU-ha-ha-ha-ha!” Yevette nói. “Chào mừng đến Vương quốc Anh,

thật nà vẻ vang quá phải không lào?”

Khi đã hoàn hồn, tôi cũng phá ra cười. Tôi ngồi trên mặt đất, mặt trời

ấm áp chiếu lên lưng, và tôi nhận ra mặt đất đã không khước từ tôi, ánh
sáng đã không cắn tôi đứt đôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.