BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 264

“Ừm, Charlie đâu rồi?” Cô hỏi.

Cô hỏi rất khẽ, sau đó cô hỏi lại, to hơn, lần này nhìn chúng tôi.

Tôi nhìn khắp bãi cỏ rộng lớn. Ở hướng này có hai con chó vàng khi

nãy vừa sủa. Chủ của chúng đang ném cành cây xuống hồ để chúng
nhặt lại. Ở hướng ngược lại, có một rừng đỗ quyên rậm rạp. Nhìn qua
những cành cây, những đường hầm tối trông như không có người.

“Charlie?” Sarah hét lên. “Charlie? Ôi, Chúa ơi. CHARLIE!”

Tôi chạy vòng vòng dưới ánh nắng bỏng rát. Chúng tôi chạy lên chạy

xuống. Chúng tôi gọi tên Charlie. Chúng tôi gọi đi gọi lại. Charlie đã
mất tích.

“Ôi Chúa ơi!” Sarah thốt lên. “Có người bắt nó rồi! Ôi Chúa ơi!

CHARLIE!”

Tôi chạy băng qua khu rừng đỗ quyên, bò vào bóng râm mát rượi của

nó, và nhớ lại bóng tối dưới tán rừng trong cái đêm tôi vào rừng cùng
chị Nkiruka. Khi Sarah kêu gào gọi tên con trai, tôi mở to mắt nhìn vào
bóng đen của những đường hầm và dán mắt vào chúng. Tôi nhìn thật
lâu. Tôi thấy những cơn ác mộng của toàn bộ cuộc đời chúng tôi đã hoà
lẫn vào nhau, vì thế không thể biết đâu là nơi cái này kết thúc và cái kia
bắt đầu – rừng mọc ra từ xe jeep hay xe jeep mọc ra từ rừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.