BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 265

10

T

ôi để Charlie chơi đùa vui vẻ với Lawrence và Ong Nhỏ. Đi được

nửa đường trở về bãi đỗ xe tôi mới bắt được sóng điện thoại. Tôi leo
lên một mô đất cao trên con đường đất mòn, nhìn xuống từ bầu trời mờ
sương và thấy hai vạch sóng điện thoại. Bụng dạ tôi rối bời và tôi nghĩ,
Đúng rồi, mình sẽ làm điều đó ngay lúc này, trước khi đủ bình tĩnh để
đổi ý.
Tôi gọi điện thoại đến chủ báo để báo tin tôi không muốn biên
tập tạp chí của ông ấy nữa.

Câu mà chủ báo nói là, Được thôi.

Tôi nói, Tôi không biết ông có nghe rõ tôi không. Một điều phi

thường đã xảy ra trong đời tôi, và tôi thật sự cần thực hiện nó. Tôi rất
cần nghỉ việc.
Và ông ta đáp, Vâng, tôi nghe cô rồi, không sao đâu, tôi
sẽ tìm người thay thế.

Rồi ông ta gác máy.

Và tôi thốt lên, Ô.

Tôi đứng đấy một phút, cảm thấy sốc, rồi sau đó chỉ mỉm cười.

Mặt trời thật đáng yêu. Tôi nhắm mắt lại, để gió cuốn đi dấu vết của

những năm vừa qua. Một cú điện thoại: tôi nhận ra nó chỉ đơn giản như
thế. Người ta tự hỏi liệu họ sẽ thay đổi cuộc đời thế nào, nhưng thật ra
nó dễ một cách đáng sợ.

Tôi đã nghĩ về việc sẽ viết tiếp quyển sách của Andrew như thế nào.

Tất nhiên, cái khó ở đây là làm sao để giữ giọng khách quan. Tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.