BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 267

hoảng trung niên mà thôi. Cậu cũng chẳng khác nào một người đàn ông
trung niên mua ô tô màu đỏ và ngủ với cô trông trẻ.”

Tôi suy nghĩ về điều đó. Lúc này dường như gió đã lạnh hơn. Hai tay

tôi sởn gai ốc.

“Sarah?”

“Ôi, Clarissa, cậu nói đúng, tớ hoang mang quá. Cậu có nghĩ rằng tớ

vừa vứt bỏ cuộc đời mình không?”

“Tớ chỉ muốn cậu suy nghĩ về chuyện đó. Được không, Sarah?”

“Được rồi.”

“Và nhớ gọi cho tớ đấy.”

“Được rồi. Clarissa này?”

“Gì cưng?”

“Cám ơn cậu.”

Tôi cúp máy và rảo bước quay về trên con đường mòn. Phía sau tôi,

cỏ dại mọc lên quanh những cây sồi, hoang dã và cháy khô, còn trước
mặt, Vườn thực vật Isabella đứng trong hàng rào sắt, ngoan ngoãn,
căng tràn nhựa sống và khuôn phép. Thật khó để biết bạn muốn gì ở
cuộc đời này khi phải đối mặt với lựa chọn thực tế.

Quãng đường chừng như rất dài. Khi trông thấy Lawrence và Ong

Nhỏ, tôi bước nhanh đến chỗ họ. Trông họ buồn thiu khi đứng đấy, mỗi
người nhìn một hướng, không nói chuyện với nhau. Tôi nghĩ, Ôi trời
ơi, sao mình lại ngốc thế
. Tôi đã luôn cho rằng mình là một phụ nữ rất
thực tế, có khả năng thích nghi cao. Tôi lập tức nghĩ, Nếu mình quay
lưng lại vào lúc này, và đi về nơi có sóng điện thoại, mình có thể gọi
điện đến chủ báo để nói với ông ấy rằng mình đã phạm sai lầm.

không chỉ là một sai lầm nhỏ nhặt mà là một sai lầm to lớn, quan trọng,
ảnh hưởng đến cả cuộc đời. Ông thấy đấy, trong suốt một tuần qua tôi
đã quên khuấy rằng mình là một cô gái nhạy cảm đến từ Surrey. Có gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.