BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 269

xuống bằng một bàn chân để các trang không bị gió thổi. Có một chiếc
nhẫn bạc mỏng trên ngón chân trỏ của cô. Ngồi cạnh cô trên thảm là
hai bé gái tóc hung mặc áo đầm bông kẻ màu xanh da trời, đang ăn
những lát phô mai từ gói phô mai Kraft. Người chồng, tóc vàng, người
thấp bè, đang đứng nói chuyện điện thoại cách đấy vài mét. Lanzarote
bây giờ chỉ là một cái bẫy du khách mà thôi,
ông ta đang nói. Ông nên
đi nơi nào có ít người đến, như Croatia hoặc Marrakech chẳng hạn.
Tiền của ông kiểu gì cũng sẽ sinh lời nhiều hơn ở những nơi như thế.
Tôi chạy sâu hơn vào khu đất trống, dáo dác ngó nghiêng. Người mẹ
ngước lên nhìn tôi.

“Có chuyện gì không?” Cô ta hỏi.

“Tôi lạc mất con trai rồi,” tôi đáp.

Cô ta ngây ra nhìn tôi. Tôi mỉm cười ngờ nghệch. Tôi không biết nên

làm gì với khuôn mặt mình. Đầu óc và cơ thể tôi đang căng ra để đối
phó với những kẻ ấu dâm và bầy sói. Khi giáp mặt những con người
bình thường ngồi trên thảm dã ngoại của họ trong khung cảnh dễ chịu
đến phi lý này, sự căng thẳng của tôi có vẻ thật tuyệt vọng và tầm
thường. Phép tắc ứng xử xã hội đang chiến đấu với cơn hoảng loạn của
tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ. Theo bản năng, tôi cũng biết rằng tôi cần bình
tĩnh nói chuyện với người phụ nữ này, bằng ngôn ngữ của cô ta, nếu tôi
muốn giao tiếp rõ ràng và truyền được thông tin cần nói mà không lãng
phí thời gian. Tôi nhún vai – có lẽ tôi luôn gặp khó khăn trong việc này
cả đời rồi – để tìm điểm cân bằng chính xác giữa tử tế và bấn loạn.

“Tôi thành thật xin lỗi,” tôi nói, “tôi lạc mất con trai rồi.”

Người phụ nữ đứng dậy và nhìn quanh khu đất trống. Tôi không hiểu

tại sao các cử động của cô ta lại chậm chạp như vậy. Dường như tôi
đang hoạt động trong không khí, còn cô ta thì ở trong một môi trường
kết dính nào đó.

“Nó cao chừng này,” tôi nói. “Nó mặc đồ Batman.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.