BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 279

định phải kiểm tra. Không hề có thù hằn cá nhân gì cả, thưa cô. Cô sẽ
ngạc nhiên khi biết thông thường trong các vụ mất tích, người thực hiện
cuộc gọi báo tin là người nắm giữ chìa khóa vụ việc.”

Tôi nhìn anh ta đi qua cổng vườn với người tên Paul.

Viên cảnh sát còn lại tiến về phía tôi và nhún vai.

“Xin lỗi. Phiền cô bước qua bên này, thưa cô, chúng tôi sẽ giúp cô

cảm thấy thoải mái trong xe tuần tra và tôi chỉ cần kiểm tra thông tin cá
nhân của cô thôi. Sẽ mất không tới một phút, sau đó tôi sẽ không giữ cô
nữa. Trong khi đó, các đồng nghiệp của tôi sẽ tìm đứa bé nếu nó còn ở
đó, tôi đảm bảo với cô.”

Anh ta mở cửa sau của chiếc xe và bảo tôi ngồi xuống. Anh để cửa

mở trong lúc nói vào bộ đàm. Anh rất gầy, cổ tay trắng nhợt mỏng
manh, bụng lum lúp, như nhân viên trại giam trực vào buổi sáng họ thả
chúng tôi. Xe cảnh sát có mùi nylon và thuốc lá.

“Cô tên gì, thưa cô?” Viên cảnh sát hỏi sau một lúc.

“Tại sao anh cần biết?”

“Nghe này, chúng tôi giải quyết hai, ba vụ mất tích một tuần và

chúng tôi luôn giữ thái độ khách quan khi đến hiện trường. Chúng tôi
đến đây để giúp đỡ, và tình hình có thể rõ ràng trong đầu cô nhưng với
chúng tôi, chúng tôi không biết mình đang đối mặt với chuyện gì nếu
không hỏi xong vài câu hỏi. Chỉ cần cào lớp bề mặt sẽ thấy bên dưới là
câu chuyện quen thuộc. Gia đình là những người lạ lùng nhất. Thông
thường chỉ cần hỏi vài câu là có thể hiểu được tại sao người mất tích lại
biến mất, nếu cô hiểu ý tôi.” Anh ta cười. “Không sao đâu, cô không
phải là nghi can hay gì cả.”

“Tất nhiên.”

“Thôi được rồi, vậy chúng ta bắt đầu từ tên của cô nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.