BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 288

nhưng thật ra chúng ta sắp bị hủy diệt. Nhưng rồi máy bay tăng tốc, và
mọi thứ bắt đầu rung lắc và dâng lên đến mức đáng sợ, rồi đột nhiên
mọi rung động biến mất, tiếng động nhỏ dần và dạ dày tôi quặn lên.
Người đàn ông ngồi cạnh tôi, người lính áp tải tôi, nhìn tôi và phá ra
cười.

“Bình tĩnh đi bé con, chúng ta ở trên không trung rồi.”

Sau khi máy bay cất cánh, phi công trưởng nói vào máy bộ đàm. Ông

ta nói hôm đó là một ngày nắng đẹp ở Abuja.

Tôi hiểu rằng, trong vài giờ, tôi không ở trong một đất nước nào cả.

Tôi tự nhủ, Nhìn đi, Ong Nhỏ - cuối cùng mày cũng đã bay rồi. Vo ve,
vo ve
. Tôi gí mũi vào cửa sổ máy bay. Tôi nhìn những rừng cây, những
cánh đồng, những con đường với những chiếc xe tí hon, tất cả những sự
sống quý giá bé xíu ấy. Với tôi, tôi có cảm tưởng như cuộc đời mình đã
kết thúc. Từ rất cao trên trời, cô đơn một mình, tôi có thể thấy đường
cong của thế giới.

Rồi tôi nghe thấy một giọng nói, một giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng

và quen thuộc.

“Ong ơi?”

Tôi quay lại từ cửa sổ và thấy Sarah. Cô đang đứng ở lối đi và mỉm

cười. Charlie đang nắm tay cô, nó cũng mỉm cười. Nó đang mặc bộ đồ
Batman và cười hớn hở như thể vừa tiêu diệt toàn bộ kẻ xấu.

“Chúng ta ở trên trời, phải không?” Nó hỏi.

“Không, con ạ. Chúng ta đang ở trên trời, phải không?”

Tôi không biết mình đang thấy gì. Sarah chồm qua người lính gác và

đặt tay lên tay tôi.

“Lawrence tìm ra chuyến bay họ sẽ đưa cháu đi. Dù sao thì chú ấy

cũng quen biết vài người có ích. Chúng ta không thể để cháu đi một
mình, Ong ạ. Phải không, Batman?” Charlie lắc đầu. Giờ thì trông nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.