rất trịnh trọng. “Không thể,” nó đáp. “Vì chị là bạn của bọn em.” Người
lính gác không biết phải làm gì.
“Tôi đã chứng kiến đủ rồi đấy,” ông ta nói.
Cuối cùng ông đứng dậy, nhường chỗ cho Sarah và Charlie ngồi
cạnh tôi. Họ ôm tôi trong khi tôi để mặc nước mắt tuôn rơi, những hành
khách khác quay lại để nhìn phép màu này, và chiếc máy bay đưa tất cả
chúng tôi vào tương lai ở vận tốc chín trăm cây số giờ.
Một lúc sau họ đem đến cho chúng tôi đậu phộng và những lon Coca
Cola bé xíu. Charlie uống sạch lon của nó, nhanh đến nỗi nước ngọt
bắn ra đằng mũi. Sau khi Sarah lau cho cậu bé sạch sẽ, cô quay sang
tôi.
“Cô đã tự hỏi tại sao Andrew không để lại thư tuyệt mệnh gì. Và rồi
cô nghĩ về điều đó. Đó không phải là phong cách của Andrew. Chú ấy
không thực sự thích viết về bản thân mình.”
Tôi gật đầu.
“Nhưng mà, chú ấy đã để lại cho cô một thứ còn hay hơn cả thư
tuyệt mệnh.”
“Thứ gì ạ?”
Sarah mỉm cười. “Một câu chuyện.”
Tại Abuja, họ mở cửa máy bay, và cái nóng cùng kí ức lập tức ùa
vào. Chúng tôi đi trên đường băng trải nhựa trong cái nóng như thiêu
đốt. Người lính gác bàn giao tôi với chính quyền tại ga đến. Vui vẻ lên
nào, ông nói. Chúc may mắn, bé con.
Cảnh sát quân sự đang đợi tôi trong một căn phòng nhỏ, họ mặc cảnh
phục và đeo kính đen gọng vàng. Họ không thể bắt tôi vì Sarah ở cạnh
bên. Cô không rời khỏi tôi nửa bước. Tôi là nhà báo Anh, cô nói. Các
ông làm gì với cô gái này, tôi sẽ viết lại hết. Những quân cảnh có vẻ do
dự, vì vậy họ gọi cho chỉ huy. Người chỉ huy đến, mặc quân phục ngụy