BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 291

khệ nệ khiêng từng chồng áo thun, khăn choàng đầu và thuốc men.

Charlie ngồi xem phim hoạt hình trong phòng có máy điều hòa mát

lạnh, còn Sarah thì trải tất cả những tài liệu của Andrew lên một chiếc
bàn dài, thấp. Trên mỗi chồng giấy, chúng tôi đặt một chiếc giày, hoặc
một cây đèn, hoặc một cốc thủy tinh để chúng không bị gió từ chiếc
quạt trần màu gụ thổi bay. Sarah giải thích cô sẽ viết quyển sách mà
Andrew đang nghiên cứu như thế nào. Cô cần tập hợp thêm nhiều câu
chuyện giống như chuyện của cháu,
cô nói. Cháu nghĩ chúng ta có thể
làm thế ở đây không? Không cần đi xuống miền Nam?

Tôi không trả lời. Tôi nhìn qua một ít giấy tờ rồi sau đó lại đi ra

đứng ngoài ban công. Sarah đến đứng cạnh tôi.

“Có chuyện gì thế?” Cô hỏi.

Tôi gật đầu ra dấu về phía chiếc xe quân cảnh đang đợi chúng tôi ở

con đường phía dưới. Hai người đàn ông đứng tựa vào xe, mặc cảnh
phục xanh, đội mũ beret và đeo kính đen. Một trong hai người ngước
lên. Ông ta nói gì đó khi nhìn thấy chúng tôi, và đồng nghiệp ông ta
cũng ngước lên. Họ nhìn chúng tôi đứng ở ban công một lúc lâu, rồi
sau đó châm thuốc hút và ngồi vào trong xe, một người ở yên trước,
một người ở yên sau, cửa xe vẫn mở, đôi chân mang ủng nặng trịch của
họ đặt trên mặt đường.

“Cô biết việc đi thu thập các câu chuyện sẽ không có ích lợi gì mà,”

tôi nói.

Sarah lắc đầu. “Cô không đồng ý. Cô nghĩ đó là cách duy nhất để

giúp cháu an toàn.”

“Ý cô là sao?”

Sarah rời mắt khỏi con đường và nhìn lên.

“Vấn đề của chúng ta là cháu chỉ có mỗi câu chuyện của cháu. Một

câu chuyện thì yếu lắm. Nhưng ngay khi chúng ta có được một trăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.