BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 292

câu chuyện, cháu sẽ mạnh hơn nhiều.

Nếu chúng ta có thể cho thấy chuyện gì đã xảy ra ở làng cháu cũng

xảy ra ở một trăm ngôi làng khác, thì sức mạnh thuộc về chúng ta.
Chúng ta cần thu thập câu chuyện của những người đã trải qua những
việc tương tự như cháu. Chúng ta cần làm cho điều này là không thể
chối cãi được. Sau đó chúng ta có thể gửi những câu chuyện này đến
một luật sư và cho các chính quyền biết, nếu bất kì chuyện gì xảy ra với
cháu, những câu chuyện đó sẽ được công bố trên truyền thông. Cháu
hiểu không? Cô nghĩ đó là điều Andrew hi vọng sẽ làm được với quyển
sách của chú ấy. Đó là cách chú ấy cứu những cô gái như cháu.”

Tôi nhún vai. “Nhưng nếu chính quyền không sợ truyền thông thì

sao ạ?”

Sarah khẽ gật đầu. “Đó cũng là một khả năng,” cô đáp. “Cô không

biết. Cháu nghĩ sao?”

Tôi nhìn ra những tòa cao ốc ở Abuja. Những tòa nhà lớn lung linh

trong nắng nóng, tựa như chúng không có thật, tựa như ta có thể bị
đánh thức và quên mất chúng bằng một cú tạt nước lạnh vào mặt.

“Cháu không biết. Cháu không biết ở nước cháu mọi sự diễn ra thế

nào. Đến năm cháu mười bốn tuổi, đất nước của cháu là ba cánh đồng
khoai mì và một cây limba. Rồi sau đó, cháu ở đất nước của cô. Vì vậy
cô đừng hỏi cháu đất nước của cháu vận hành ra sao.”

“Ừm,” Sarah đáp. Cô đợi một phút, rồi nói tiếp. “Vậy cháu muốn

chúng ta làm gì?”

Tôi nhìn lại thành phố mà chúng tôi thấy từ ban công.

Lần đầu tiên tôi thấy nó rộng rãi biết bao. Có những khoảng trống rất

lớn giữa các tòa nhà thành phố. Tôi tưởng những quảng trường xanh lá
cây sậm này là công viên và vườn tược, nhưng giờ thì tôi thấy chúng
chỉ là những khoảng trống đang chờ đợi để xây nên một cái gì đó.
Abuja là một thành phố chưa hoàn thiện. Thật thú vị khi thấy những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.