quảng trường xanh hi vọng mọc lên ở thủ đô của tôi. Khi thấy quê
hương mình mang những giấc mơ của nó trong một chiếc túi trong
suốt.
Tôi mỉm cười với Sarah. “Chúng ta hãy đi thu thập các câu chuyện
nào.”
“Cháu chắc chứ?”
“Cháu muốn trở thành một phần trong câu chuyện của quê hương.”
Tôi chỉ vào nắng nóng. “Cô thấy không? Họ đã chừa chỗ cho cháu.”
Sarah siết tay tôi, rất chặt.
“Được thôi,” cô nói.
“Nhưng cô Sarah ơi?”
“Sao cháu?”
“Có một chuyện cháu phải kể với cô trước.”
Tôi kể với Sarah điều gì đã xảy ra khi Andrew chết. Câu chuyện rất
khó nghe và cũng rất khó kể. Sau cùng, tôi trở vào phòng khách sạn,
còn cô vẫn đứng ngoài ban công một mình. Tôi ngồi xuống giường với
Charlie, nó xem phim hoạt hình trong lúc tôi nhìn vai Sarah rung lên.
Ngày hôm sau chúng tôi bắt tay vào việc. Sarah bước ra đường từ
sáng sớm và cho các quân cảnh đợi ngoài khách sạn chúng tôi một số
tiền rất lớn. Sau đó, đôi mắt họ trở thành đôi mắt của những khuôn mặt
in trên tờ tiền Sarah đưa cho họ. Họ không thấy gì ngoài hộp đựng găng
trong xe cảnh sát và lớp vải lót trong túi quần cảnh phục. Nguyên tắc
duy nhất của cảnh sát là, chúng tôi phải quay lại khách sạn trước khi
mặt trời lặn mỗi ngày.
Công việc của tôi là tìm những người vốn dĩ rất sợ nói chuyện với
nhà báo nước ngoài, nhưng rồi đã đồng ý nói chuyện với Sarah vì tôi
cam đoan với họ rằng cô là người tốt. Đây là những người tin vào lời
tôi nói, vì câu chuyện của tôi giống câu chuyện của họ. Tôi phát hiện có