BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 295

ra khỏi trại giam. Nó ướt sũng nước biển. Chị gọi tên tôi một lần, rồi
chờ đợi.

Khi Sarah thức giấc, tôi đến bên cô. Xin cô làm ơn, tôi nói, chúng ta

phải đến bãi biển. Cháu phải nói lời tạm biệt chị cháu. Sarah nhìn tôi
một lúc lâu, rồi cô gật đầu. Chúng tôi không nói gì cả. Sáng hôm đó
Sarah đưa cho các cảnh sát nhiều tiền hơn lúc trước. Chúng tôi lái xe
đến thành phố Benin ở miền Nam và đến nơi vào lúc chiều muộn.

Chúng tôi nghỉ lại một đêm tại một khách sạn không có gì khác biệt,

rồi sáng hôm sau lại đi tiếp xuống miền Nam, đến bãi biển. Chúng tôi
khởi hành sớm, khi mặt trời còn chưa nhô khỏi đường chân trời và ánh
sáng chiếu vào cửa kính xe còn có màu vàng ấm. Charlie thở dài, nện
gót chân ở băng sau.

“Chúng ta gần đến chưa?” Nó hỏi.

Sarah mỉm cười nhìn vào kính chiếu hậu.

“Gần đến rồi, con trai ạ,” cô đáp.

Con đường chạy ra từ một làng cá ven biển, và khi xuống xe, chân

chúng tôi chạm cát. Charlie cười thích thú, chạy xuống bãi biển để xây
lâu đài cát. Tôi ngồi trên bãi biển cạnh Sarah và chúng tôi nhìn ra đại
dương. Bốn bề yên ả, chỉ có tiếng sóng vỗ bờ. Một lúc lâu sau, Sarah
quay sang tôi.

Cô nói, “Cô rất tự hào vì chúng ta đã đi xa nhường này.”

Tôi nắm tay cô. “Cô biết không, cô Sarah, kể từ khi xa quê, cháu

thường tự nhủ, Mình sẽ giải thích những chuyện này thế nào với những
đứa con gái ở quê nhà?

Sarah bật cười, duỗi hai bàn tay ra hai bên mình trên bãi biển.

“Thế à? Cháu sẽ giải thích chuyện này thế nào với các cô gái ở quê?

Ý cô là, việc này sẽ phải giải thích dài dòng đây, phải không nào?”

Tôi lắc đầu. “Cháu sẽ không giải thích gì cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.