BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 296

“Không à?”

“Không, cô Sarah ạ. Vì hôm nay cháu sẽ nói lời tạm biệt với tất cả

những điều đó. Giờ đây chúng ta là những cô gái ở quê nhà rồi. Cô và
cháu. Chẳng còn gì để cháu quay lại nữa. Cháu không cần kể chuyện
này với ai nữa. Cám ơn cô vì đã cứu cháu, cô Sarah.”

Khi nói đến đây, tôi thấy Sarah khóc, và rồi tôi cũng khóc theo.

Khi ngày nóng dần lên, bãi biển cũng bắt đầu đông người hơn. Có

những ngư dân lội xuống biển để tung những mẻ lưới to, có những ông
già đến để ngồi ngắm biển, có những bà mẹ bế con ra để nhúng chúng
xuống nước.

“Chúng ta nên đi hỏi những người này xem liệu có ai có câu chuyện

gì không,” tôi đề nghị.

Sarah mỉm cười và chỉ vào Charlie. “Được, nhưng không cần vội.

Cháu nhìn xem, thằng bé đang chơi rất vui.”

Charlie đang chạy nhảy cười đùa, và tôi có thể nói rằng khoảng một

chục đứa bé bản địa đang chạy với nó, cùng cười đùa la hét với nó, vì
cảnh tượng một siêu anh hùng da trắng cao chưa đến một mét, mặc áo
choàng dính đầy cát và nước biển là chuyện hiếm thấy trên bãi biển ở
đất nước tôi. Charlie đang cười với những đứa trẻ khác, chạy nhảy, nô
đùa và đuổi bắt nhau.

Trời rất nóng, tôi vùi ngón chân xuống lớp cát lạnh.

“Cô Sarah này, cô nghĩ cô sẽ ở đây bao lâu?”

“Cô không biết nữa. Cháu có muốn thử đi cùng cô đến Anh không?

Lần này chúng ta có thể cố gắng làm giấy tờ cho cháu.”

Tôi nhún vai. “Họ không muốn những người như cháu.” Sarah mỉm

cười. “Cô là người Anh và cô muốn những người như cháu. Chắc chắn
cô không phải là người duy nhất.”

“Người ta sẽ nói là cô ngây thơ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.