gió dịu lại, thì mãi mãi chúng ta sẽ nằm dưới bàn ăn trong khi thực ra
nên đặt bát đĩa lên trên nó.
Liệu con trai tôi có chấp nhận đây chính là điều đã xảy ra với bố nó?
Lông tay mẹ dựng đứng, Batman ạ, nhưng mẹ còn phải làm việc nhà.
Mẹ không bao giờ hiểu được rằng bố sẽ thực sự làm như thế. Tất cả
những gì tôi có thể nói một cách thành thật là tôi đã giật mình vì tiếng
chuông điện thoại và cơ thể tôi đã dự đoán về một chuyện chưa xảy ra,
dù tôi không bao giờ hình dung nổi nó lại nghiêm trọng đến thế.
Charlie vẫn còn ngủ. Andrew nhấc điện thoại trong phòng làm việc
của anh lên, rất nhanh, trước khi tiếng ồn của chuông điện thoại làm
thằng bé tỉnh giấc. Giọng Andrew trở nên cáu kỉnh. Tôi nghe được khá
rõ từ phòng ngủ. Hãy để tôi yên, anh nói. Những chuyện đó xảy ra lâu
lắm rồi và đó không phải lỗi của tôi.
Vấn đề là, chồng tôi không thật sự tin như thế.
Tôi thấy anh đang khóc. Tôi hỏi ai gọi điện, nhưng anh không nói.
Rồi sau đó, vì cả hai chúng tôi đều đã dậy nhưng Charlie vẫn còn ngủ,
chúng tôi làm tình. Thỉnh thoảng tôi vẫn làm việc ấy với Andrew. Chủ
yếu vì anh hơn là vì tôi. Đến giai đoạn đó trong cuộc hôn nhân của
chúng tôi, nó đã trở thành một hoạt động bảo trì, như xả khí khỏi máy
sưởi – chỉ là một phần trong quá trình làm việc nhà. Tôi đã không biết
– thật sự thì tôi vẫn không biết – ta sẽ gặp phải hậu quả kinh khủng nào
nếu không xả khí máy sưởi. Đó không phải là việc mà một phụ nữ thận
trọng cho phép bản thân mình phát hiện ra.
Chúng tôi không nói một lời. Tôi đưa Andrew vào phòng ngủ và
nằm xuống chiếc giường dưới khung cửa sổ Georgia cao với màn lụa
màu vàng. Tấm màn thêu cảnh mùa thu nhạt. Những con chim lụa nấp
ở đấy trong sự im lặng sợ hãi. Đó là một buổi sáng tháng Năm chói
chang ở Kingston-mạn-trên-Thames, nhưng ánh nắng xuyên qua màn
cửa có màu vàng nghệ rực rỡ và đậm nét. Ánh nắng nóng hổi, tựa như
cơn sốt rét. Tường phòng ngủ có màu vàng và nâu đất. Đối diện đầu