BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 37

Mùi của nó không thể diễn tả nổi. Tôi ngồi dậy trên giường và nhìn

thấy một đường dài những cục rải rác băng qua tấm thảm từ cửa phòng
ngủ. Ở đâu đó bên trong tôi, đứa con gái từng được điểm A môn khoa
học nhận ra, với sự thích thú theo kinh nghiệm, rằng phân cũng đã tìm
được đường đến những địa điểm bao gồm – nhưng không chỉ chừng ấy
– hai tay của Batman, khung cửa, tường phòng ngủ, chiếc radio báo
thức của tôi, và dĩ nhiên, cả bộ đồ dơi nữa. Phân của con trai tôi đang ở
khắp nơi. Phân trên tay. Phân trên mặt. Thậm chí trên cả biểu tượng dơi
màu vàng đen của bộ đồ dơi. Tôi cố gắng, nhưng không thể buộc mình
tin được rằng đấy là phân của Puffin. Đây là phân dơi.

Tôi mơ hồ nhớ lại điều mình đã đọc trên trang làm cha mẹ.

“Không sao đâu, Batman. Mẹ không giận đâu.”

“Mẹ dọn phân đi.”

“Ừm. Ơ. Chúa ơi.”

Batman lắc đầu một cách nghiêm trọng.

“Không, không phải Chúa. Mẹ.”

Sự bực dọc đã bắt đầu vượt qua cảm giác ngượng ngùng và tội lỗi.

Tôi nhìn sang Andrew, anh đang nằm nhắm mắt, hai bàn tay đan chặt
vào nhau trước sự khủng khiếp tột độ từ cơn trầm cảm lâm sàng của
anh, cuộc mây mưa bất hạnh bị gián đoạn của chúng tôi, và mùi xú uế
nồng nặc của phân.

“Batman, sao con không nhờ bố tắm rửa cho con?”

Con trai tôi nhìn qua bố nó một lúc lâu, rồi quay sang nhìn tôi. Hết

sức kiên nhẫn, như thể đang giải thích điều gì đó cho một kẻ khờ khạo,
nó lắc cái đầu nhỏ của mình lần nữa.

“Nhưng sao lại không?” (lúc này tôi đang cầu khẩn). “Sao không

nhờ bố?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.