BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 42

Clarissa ngồi ở góc bàn của tôi còn tôi ngồi vào bàn, chúng tôi nhìn

ra phòng làm việc không vách ngăn nơi đội quân những khuôn mặt
màu đen đang làm biến mất những mẫu vải sợi và những tách cà phê
Starbucks của ngày hôm qua.

Chúng tôi bàn luận về số báo sắp hoàn tất. Nhân viên phòng quảng

cáo đã làm tốt bất thường vào tháng đó – có lẽ sự tăng giá chóng mặt
của các loại thuốc cấm đã khiến họ dành nhiều thời gian ở công sở hơn
– và chúng tôi nhận ra có nhiều bài vở hơn là trang bỏ trống. Tôi có
một bài phóng sự cho mục “Đời sống thật” mà tôi thực sự nghĩ rằng
nên được đăng – kí sự nhân vật về một người phụ nữ tìm cách thoát
khỏi Baghdad – và Clarissa có một bài về kiểu cực khoái mới mà bạn
chỉ có thể đạt được với sếp của mình. Chúng tôi thảo luận nên đăng bài
nào. Đầu óc tôi chẳng mấy tập trung. Tôi nhắn tin cho Andrew, để xem
anh thế nào rồi.

Màn hình phẳng ở cuối tầng của chúng tôi đang mở kênh Tin tức 24

của BBC với âm thanh vặn nhỏ. Họ đang phát một đoạn phim về chiến
tranh. Khói bốc lên từ một trong những đất nước dính vào cuộc chiến.
Đừng hỏi tôi đó là nước nào – đến lúc đó tôi đã chẳng còn biết đầu đuôi
gì nữa. Cuộc chiến đã kéo dài bốn năm. Nó bắt đầu vào đúng tháng mà
con trai tôi ra đời, và cả hai đã lớn lên cùng nhau. Thoạt tiên cả hai đều
gây sốc mạnh và đòi hỏi sự chú ý liên tục, nhưng sau từng năm, chúng
trở nên tự chủ hơn và ta có thể rời mắt khỏi chúng trong những khoảng
thời gian dài. Đôi khi một sự kiện đặc biệt có thể khiến tôi nhìn đứa
này hoặc đứa kia một chút – con trai tôi, hoặc cuộc chiến – với toàn bộ
sự chú ý, và đôi khi những lúc thế này tôi lại nghĩ, Chúa ơi, con không
chịu lớn hay sao?

Tôi rất muốn biết làm thế nào để đạt kiểu cực khoái mới này. Tôi

ngước khỏi bài viết.

“Tại sao cậu chỉ có thể đạt cực khoái kiểu này với sếp?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.