BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 44

tóc quanh đỉnh đầu vừa tròn vừa gọn gàng hệt như tóc tu sĩ. Tôi nhìn
ông nghiêng đầu để nghe máy bộ đàm đeo trên ve áo. Tôi mỉm cười,
nghĩ bâng quơ đến một dự án mà Charlie đang thực hiện ở nhà trẻ:
“Cảnh sát: Những người giúp đỡ chúng ta”. Con trai tôi – khỏi cần giải
thích – tuyệt đối không tin vào điều đó. Luôn trong tình trạng báo động
cao trong chiếc áo choàng và mặt nạ dơi, Charlie tin rằng toàn thể công
dân phải sẵn sàng để tự cứu mình.

Clarissa quay lại với hai cốc latte bốc mùi nhựa. Trong một cốc,

chiếc máy pha cà phê đã cắm sẵn một thìa khuấy bằng nhựa acrylic
trong. Trong cốc kia, nó đã biểu quyết không làm thế. Clarissa do dự
không biết nên đưa cốc nào cho tôi.

“Quyết định tòa soạn lớn đầu tiên trong ngày,” cô nói.

“Dễ ợt. Tớ là sếp. Đưa tớ cốc có thìa khuấy.”

“Thế nếu tớ không đưa thì sao?”

“Thì chúng ta có thể sẽ không bao giờ tính đến chuyện xác định điểm

B của cậu, Clarissa ạ. Tớ báo trước rồi đấy.”

Clarissa nhợt mặt đi, đưa cho tôi cốc cà phê có thìa khuấy. Tôi nói,

“Tớ thích bài Baghdad.” Clarissa thở dài, xụi vai.

“Tớ cũng thế, Sarah ạ, đương nhiên là tớ cũng thích. Đó là một bài

rất hay.”

“Năm năm trước, chúng ta nhất định đã đăng bài đó. Không cần bàn

cãi.”

“Năm năm trước lượng phát hành của chúng ta quá thấp nên mới

phải đánh liều.”

“Và chúng ta đã lớn mạnh như thế – bằng cách khác biệt. Đó là

chúng ta.

Clarissa lắc đầu. “Trở nên lớn mạnh khác với luôn luôn lớn mạnh.

Cậu cũng biết rõ như tớ, chúng ta không thể cứ đăng những câu chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.