BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 46

Điện thoại trên bàn tôi vang lên. Tôi nhìn đồng hồ trên màn hình. 10

giờ 25 sáng. Thật lạ khi những chi tiết này ám ảnh ta. Tôi nhấc ống
nghe, quầy tiếp tân gọi, giọng chán như cơm nguội. Tại Nixie, chúng
tôi dùng quầy tiếp tân như thùng rác tội lỗi – nếu một cô nàng trở nên
quá đỏng đảnh ở tầng tòa soạn, chúng tôi sẽ chuyển cô ta xuống ngồi ở
chiếc bàn bóng lộn nhất trụ sở trong một tuần.

“Có hai cảnh sát ở đây.”

“Ô. Họ vào đây à? Họ muốn gì?”

“Okay, thử nghĩ xem tại sao tôi lại bấm số của chị.”

“Họ muốn nói chuyện với tôi ư?”

“Chẳng hiểu sao người ta cho chị lên làm sếp nữa, Sarah.”

“Mẹ kiếp. Tại sao họ muốn nói chuyện với tôi?” Im lặng.

“Tôi có thể hỏi họ, chắc vậy.”

“Nếu không quá phiền.” Im lặng lâu hơn.

“Họ nói muốn quay phim khiêu dâm trong văn phòng. Họ nói họ

không phải là cảnh sát thật và con giống của họ to khủng khiếp.”

“Ôi, Chúa ơi. Bảo họ tôi xuống ngay.”

Tôi gác máy và nhìn Clarissa. Lông tay tôi lại dựng đứng. “Là cảnh

sát,” tôi nói.

“Bình tĩnh,” Clarissa đáp. “Họ không thể bắt cậu vì âm mưu đăng

một bài phóng sự nghiêm túc.”

Sau lưng cô, màn hình phẳng đang phát hình Jon Stewart

[8]

. Ông ấy

đang cười. Khách của ông ấy cũng đang cười. Tôi cảm thấy khá hơn.
Mùa hè năm ấy, bạn phải tìm chuyện gì đấy để cười về số nơi bị đốt
cháy. Bạn cười, hoặc là bạn mặc trang phục siêu anh hùng, hoặc bạn
thử một kiểu cực khoái mà khoa học chẳng hiểu sao đã bỏ lỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.