BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 47

Tôi bước vội trên cầu thang bộ xuống sảnh đợi. Hai viên cảnh sát

đang đứng sát rạt nhau, với mũ trong tay và những đôi giày da bự
chảng, bền chắc dận trên sàn đá hoa cương của tôi. Người trẻ hơn có
khuôn mặt đỏ lựng.

“Thành thật xin lỗi,” tôi nói và liếc qua nhân viên tiếp tân. Cô ta nhe

răng cười lại với tôi từ dưới mái tóc vàng hoe rẽ ngôi.

“Sarah O’Rourke?”

“Summers.”

“Xin bà thứ lỗi?”

“Sarah Summers là tên đi làm của tôi.”

Viên cảnh sát lớn tuổi hơn nhìn tôi vẻ lãnh đạm.

“Đây là chuyện riêng tư, thưa bà O’Rourke. Chúng ta có thể đi đâu

để nói chuyện không?”

Tôi dẫn họ đến phòng họp ở tầng một. Tông màu hồng và tím, bàn

kính dài, nhiều đèn neon hơn.

“Các anh uống cà phê nhé? Hay là trà? Ý tôi là, tôi không thể đảm

bảo tuyệt đối nó sẽ cho ra cà phê hay trà. Cái máy của chúng tôi khá
là…”

“Có lẽ bà nên ngồi xuống, thưa bà O’Rourke.”

Gương mặt của hai viên cảnh sát sáng lên bất thường dưới ánh đèn

màu hồng. Trông họ như những người đàn ông trong phim trắng đen,
được tô màu bằng máy tính. Người lớn tuổi hơn, là người có khoanh
tóc hói, khoảng bốn mươi lăm. Người trẻ hơn, người có mái tóc vàng
hoe cắt ngắn, có thể hai mươi mốt hoặc hai mươi tư. Môi đẹp. Đầy đặn
và trông khá mọng. Cậu ta không đẹp, nhưng tôi bị hút hồn trước dáng
đứng và cách cậu ta nhìn xuống thành kính trong lúc nói chuyện. Và dĩ
nhiên lúc nào cũng có điều gì đó liên quan đến bộ sắc phục. Tôi nghĩ ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.